Chương 2: Không Ai Để Mắt Đến

Bên ngoài phòng phẫu thuật.

"Phẫu thuật đã được bắt đầu, xin cô kiên nhẫn chờ đợi."

Tô Thời Sơ gật đầu, tảng đá trong lòng buông xuống, cô chợt nghĩ đến một chuyện, do dự nói: Chi phí phẫu thuật!

"Trước khi phẫu thuật đã có một vị tiên sinh đã thanh toán đầy đủ chi phí cho cô, còn đưa một vị bác sĩ phẫu thuật tim đặc biệt từ Vân Thành tới đây."

Cô y tá cười tít mắt, nghĩ đến người đàn ông đẹp trai mà cô ấy nhìn thấy vừa rồi, ánh mắt chứa hàm ý:

"Tô tiểu thư thật hạnh phúc, có một người bạn trai quan tâm như vậy."

Nghe vậy, Tô Thời Sơ kinh ngạc, thậm chí còn nghi ngờ rằng mình đã nghe nhầm.

"Chị y tá ơi, xin hỏi vị tiên sinh kia tên là gì?"

Thấy cô không hiểu gì, y tá cũng cảm thấy hơi khó hiểu, sau khi giúp cô điều tra xong, cô ấy cũng trở nên bất an.

Tên tài khoản là Ân Dĩ Mặc.

Đồng tử Tô Thời Sơ co rút lại, một cảm xúc hỗn độn vô cớ dâng lên trong lòng cô.

Không có lý do gì thì tại sao Ân Dĩ Mặc lại giúp cô? Chẳng lẽ bởi vì hôm qua cô ngủ với anh ta một đêm?

Phẫu thuật bắc cầu tiến hành rất thành công, Tô Thời Sơ cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, cô ôm đầu gối ngồi trên băng ghế, không e dè gì nữa mà khóc lên.

Ngay khi cô đang khóc cạn nước mắt, một người đàn ông dừng lại trước mặt cô, nói một cách cung kính:

"Xin chào, Tô tiểu thư."

Tô Thời Sơ ngẩng đầu lên, khóe mắt vẫn còn ngấn lệ.

"Tôi là trợ lý của Ân tổng, Lâm Hoài, đặc biệt tới đón cô đến gặp Ân tổng."

Ở trên xe, Tô Thời Sơ hơi khẩn trương, bất an nghịch ngón tay, lo lắng không biết sắp xảy ra chuyện gì.

Theo lời đồn, tính cách của Ân Dĩ Mặc lập dị, thất thường và khó đoán.

Lâm Hoài vừa lái xe vừa chú ý tới tâm trạng bất an của người phụ nữ ngồi ở ghế sau, anh ấy muốn mở miệng trấn an nhưng rồi lại thôi.

Sau khi xe dừng lại, Lâm Hoài mở cửa xe cho cô thì nghe thấy Tô Thời Sơ lẩm bẩm.

"Thiên linh linh, địa linh linh, Bồ Tát mau hiển linh, đừng để Ân Dĩ Mặc g.

i.

ế.

Vào lúc đó, Lâm Hoài suýt nữa không nhịn được cười.

Biệt thự rất lớn, khi đi qua hành lang dài trong sân, Tô Thời Sơ luôn cúi đầu, hoàn toàn không dám nhìn những nơi khác.

Đến khi cô đập đầu vào một lồng n.

g.

ự.

Không biết từ lúc nào, Lâm Hoài còn đi bên cạnh đã biến thành Ân Dĩ Mặc.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!