Thực Tất Niệm là một nhà hàng cao cấp, món ăn bên trong đều là hàng cao cấp, cũng rất hợp với khẩu vị của Ân Dĩ Mặc.
Quả nhiên, Ân Dĩ Mặc nghiêng mắt nhìn Phương Tịnh Huyên một cái, thờ ơ mở miệng: Cô có tâm rồi.
"Ngài nói quá lời rồi, trong khoảng thời gian này ngài công việc bận rộn, rất cần ăn một bữa ngon." Trong lòng Phương Tịnh Huyên vô cùng vui sướng, bình tĩnh cười cười, khóe môi cong lên một độ cong hoàn mỹ.
Phương Tịnh Huyên làm thư ký của Ân Dĩ Mặc đã gần một năm.
Mọi thứ cô ta làm đều đạt đến mức hoàn hảo, chỉ hy vọng có thể cùng Ân Dĩ Mặc sóng vai, một ngày nào đó có thể được hắn sủng ái và trở thành Ân phu nhân.
Bây giờ, mặc dù Ân Dĩ Mặc đã công bố tin tức mình đã kết hôn, nhưng trước khi cô ta nhìn thấy Ân tổng phu nhân, cô ta vẫn chưa từ bỏ ý định.
Thời buổi này, kết hôn cũng có thể ly hôn, huống chi một người đàn ông ưu tú như Ân Dĩ Mặc, làm sao có thể dành toàn bộ thời gian cho một người phụ nữ?
Cho dù chỉ có thể l.
à.
m t.
ì.
n.
h nhân ngầm của hắn, Phương Tịnh Huyên cũng cảm thấy hài lòng!
Trong lòng cô ta nghĩ như vậy, nụ cười trên mặt càng rạng rỡ hơn, đem hộp đóng gói trong tay mở ra, không quên lót một lớp giấy cách dầu rồi mới đem từng món ăn bày ra trước bàn làm việc của Ân Dĩ Mặc.
Ân Dĩ Mặc thích ăn đồ thanh đạm, Phương Tịnh Huyên gọi đều là một ít món ăn thanh đạm tươi ngon, chính là để phục vụ khẩu vị của hắn.
Nhìn thấy bữa trưa trên bàn, Ân Dĩ Mặc khẽ gật đầu, ánh mắt liếc thấy một đĩa tôm trắng, lông mày hơi nhíu lại.
"Ân tổng, có món nào ngài không thích sao? Tôi dọn xuống cho ngài." Trong lòng Phương Tịnh Huyên hoảng hốt, không biết mình làm sai chỗ nào, lập tức mở miệng xin lỗi.
Ân Dĩ Mặc giương mí mắt lên, không lên tiếng.
Một lát sau, hắn khẽ nhướng đôi lông mày tuấn tú lên, mở máy tính ra, ngón tay thon dài gõ nhẹ vài cái trên bàn phím.
"Đến văn phòng của tôi một chuyến."
Phương Tịnh Huyên đứng ở cửa văn phòng, sửng sốt.
Ân tổng đây là muốn tìm ai?
Không mất nhiều thời gian, Tô Thời Sơ từ một cánh cửa khác trong văn phòng đi tới.
"Ân tổng, ngài tìm tôi có việc gì?"
Vốn Tô Thời Sơ ở trong phòng đang ghi nhớ rất tốt, bỗng nhiên bên tai truyền đến thanh âm của người đàn ông khiến cô giật nảy mình.
Trong lòng vừa thầm mắng, đồng thời đi tới phòng của hắn.
Kết quả vừa tiến vào, liền nhìn thấy một bàn tàn là món ngon, còn có Phương Tịnh Huyên đang đứng ở một bên, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc.
Người mà Ân tổng vừa gọi, là cô ta?
Ân Dĩ Mặc lơ đễnh, đuôi lông mày giơ lên, ngón tay thon dài nhẹ nhàng chỉ vào đĩa tôm trước mặt, nhàn nhạt nói: Lại đây bóc tôm.
Lúc này, căn phòng chìm vào im lặng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!