Chương 13: Là Do Tôi Chụp

Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, Ôn Thư cảm thấy như thể một thế kỷ đã trôi qua, hai tay cô ta nắm chặt, chờ phán xét.

"Vừa rồi tôi chỉ tùy tiện nói để dọa cô mà thôi."

Tô Thời Sơ nhếch môi cười, tuy nhiên nụ cười rất nhạt:

"Tôi không dư thời gian mà đi so đo với cô, sau khi từ chức xong tôi còn có việc khác phải làm, cảm ơn ông chủ."

Nói xong, cô nhấc chân rời đi, bỏ lại ánh mắt mọi người sau lưng.

Tuy rằng Tô Thời Sơ không thích Ôn Thư, nhưng cô cũng không có ý định làm lớn chuyện, càng không muốn bức cô ta đến bước đường cùng.

Trong công ty hoàn toàn im lặng.

Hai chân Ôn Thư nhũn ra, không còn sự kiêu ngạo như lúc nãy, cô ta chỉ cảm thấy may mắn đã sống sót sau kiếp nạn.

"Vừa rồi thật sự là Tô Thời Sơ sao?"

Trong đám người, một người lên tiếng, trong lời nói còn có vẻ khó có thể tin.

Điều anh ta nói cũng là tiếng lòng của mọi người.

Tô Thời Sơ thay đổi quá nhiều, sự tự tin và khí chất từ ​​trong ra ngoài này làm cho người ta không thể không thuần phục.

Cùng làm việc trong một công ty lâu như vậy, dường như đây là ngày đầu tiên họ biết Tô Thời Sơ.

Sau khi thuận lợi hoàn tất thủ tục nghỉ việc, Tô Thời Sơ ra khỏi Lục Quang, thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy cả người thư thái.

Thời đại học, cô học khoa báo chí, thành tích chuyên môn của cô luôn đứng đầu, là đối tượng đào tạo trọng điểm của tất cả các giáo viên chuyên ngành.

Vốn dĩ cô có nguyện vọng trở thành phóng viên tuyến đầu ở thủ đô.

Nhưng vào ngày phỏng vấn, Tô Thắng Quốc lên cơn đau tim, cô chỉ có thể bỏ lỡ công việc mình mong muốn, buộc phải đến đây làm việc mấy năm.

Tuy nhiên, cô chưa bao giờ hối tiếc.

Trong tim cô, không ai quan trọng hơn người thân yêu của cô.

Tô Thời Sơ đứng cạnh biển báo trạm xe buýt bên đường, đợi xe buýt đến Quốc Tế Huy Hoàng.

"Phu nhân, mời cô lên xe, tôi đưa cô đến chỗ Ân tổng."

Không biết Lâm Hoài đã lái xe trở lại từ lúc nào, xe vững vàng dừng trước mặt cô.

Tô Thời Sơ: Không phải vừa rồi Lâm Hoài đã đi rồi sao?

Cô nói không nên lời, luôn cảm thấy vừa rồi là Lâm Hoài cố ý rời đi.

Sau khi lên xe, Lâm Hoài mới mở miệng giải thích:

"Ân tổng hy vọng cô có thể một mình đảm đương mọi chuyện, chứ không phải dựa toàn bộ vào sự trợ giúp của anh ấy."

Nghe vậy, Tô Thời Sơ gật đầu, cúi đầu xuống, nửa khuôn mặt bị tóc che khuất, nhìn không rõ cảm xúc.

Ân Dĩ Mặc nói đúng.

Nếu cô hình thành thói quen mọi việc đều phải dựa vào Ân Dĩ Mặc.

Vậy thì đến lúc ly hôn, e rằng cô sẽ biến thành một người vô dụng, theo thói quen dựa dẫm vào người khác.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!