Chương 113: Ân tổng xin tự trọng

Ân Dĩ Mặc không lên tiếng ngồi ở bên giường, nhìn thấy cô cố ý quay lưng về phía mình, cũng không tức giận, gương mặt anh tuấn hiện lên một chút ý cười.

Chỉ khi ở chung với Tô Thời Sơ, anh mới cảm thấy bầu không khí thoải mái, tâm tình cũng trở nên thoải mái.

Thừa dịp cô không chú ý, anh dùng sức ôm lấy vòng eo của cô, hung hăng kéo cô ra khỏi chăn, để cô ngã vào trong n.g.ự. c mình, ngồi trên đùi anh.

Anh lười biếng tựa vào đầu giường, hai tay ôm lấy thắt lưng cô, không để cho cô trốn thoát.

Không ngờ đến hành động đột ngột này của Ân Dĩ Mặc, Tô Thời Sơ vừa xấu hổ vừa tức giận, muốn đẩy anh ra:

"Làm gì vậy, tổng giám đốc Ân xin hãy tự trọng!"

"Cô là vợ của tôi, còn muốn tôi tự trọng cái gì?" Khóe môi người đàn ông nhếch lên, đôi môi mỏng cong lại: Tôiyêu thương

"vợ của mình là chuyện đương nhiên."

Không biết xấu hổ!

Tô Thời Sơ nhỏ giọng nói.

Nhớ đến vừa rồi anh và Tống Thanh Thanh tán tỉnh nhau ở bàn ăn, trong n.g.ự. c cô vẫn cảm thấy rầu rĩ.

Cô cắn răng, dùng hết sức thoát ra khỏi vòng tay của anh, chẳng qua vẫn cô vẫn còn ngồi trên đùi Ân Dĩ Mặc.

"Tổng giám đốc Ân, chúng ta nên nói chuyện đàng hoàng với nhau."

Được, nói chuyện.

Yết hầu của Ân Dĩ Mặc lăn qua lăn lại, nhìn thấy người phụ nữ đáng yêu trong bộ đồ ngủ bằng vải cotton ở trên người mình. Mái tóc dài đen nhánh như lụa xõa ở phía sau, tóc vụn bên tai cũng được vén ra sau, rải rác trên vai, để lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú.

Khoảnh khắc anh nhìn thấy cô, sự u ám giữa hai hàng lông mày cũng được tiêu tán đi một chút.

Thấy anh có ý nói chuyện đàng hoàng, trong lòng Tô Thời Sơ thở phào nhẹ nhõm, nghiêm túc nói:

"Anh có cảm thấy món nợ anh yêu cầu tôi trả có hơi nhiều không?"

Ân Dĩ Mặc ậm ừ, từ chối cho ý kiến.

Vớ vẩn, nếu để cho cô dễ dàng trả hết, vậy thì anh làm sao có thể giữ cô ở bên mình được chứ?

"Nếu tôi còn không nói, có phải tổng giám đốc Ân còn muốn theo chế độ đa thê?" Tô Thời Sơ đỏ mặt nói:

"Tôi nhìn ta được, Tống tiểu thư cũng có tình cảm đối với anh, anh cũng nghĩ đến"lấy thân báo đáp

"để trả ân tình này cho cô ấy, đây là một chuyện lãng mạn đến mức nào!"

Nghe thấy lời nói nịnh nọt của cô, Ân Dĩ Mặc nhíu mày, trong lòng cảm thấy khó chịu:

"Không phải tôi đã nói…"

"Muốn một đứa con phải không?"

Tô Thời Sơ thể hiện sự nghiêm túc trên mặt, gật gật đầu:

"Bây giờ y tế rất phát triển, với thực lực kinh tế của tổng giám đốc Ân, có thể cân nhắc lựa chọn thụ tinh ống nghiệm xem sao."

Trong khoảnh khắc Tô Thời Sơ nói ra những lời này, cảm thấy bội phục chỉ số thông minh của mình, mặt mày vô cùng hớn hở.

Đây là thời đại gì, chẳng lẽ còn có chuyện gì mà tiền không thể làm được sao?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!