"Thật ngại quá, Ân tổng, tướng ngủ của tôi không tốt lắm, đã làm phiền anh rồi." Tô Thời Sơ rất đơn thuần, không chút nghĩ ngợi, vỗ vỗ m.
ô.
n.
g của mình xong rồi đứng dậy, còn không quên xin lỗi Ân Dĩ Mặc.
Nhìn thấy quần áo xộc xệch của cô, khuôn mặt vốn điềm tĩnh của Ân Dĩ Mặc h tối sầm lại:
"Tô Thời Sơ, nếu cô thật sự cảm thấy áy náy thì tốt nhất nên mặc quần áo đàng hoàng vào."
Nghe được câu này, Tô Thời Sơ cúi đầu xuống liền nhìn thấy cảnh xuân của mình bị lộ ra ngoài.
Lúc đó, cô ước mình có thể nằm sấp trên mặt đất một lần nữa.
…
Sau khi trò hề buổi sáng kết thúc, Tô Thời Sơ ngoan ngoãn trở về phòng khách, có một túi quần áo được đặt trên giường, hiển nhiên là do Lâm Hoài đưa tới.
Tô Thời Sơ cầm nhãn mác quần áo lên, vừa nhìn con số phía trên, cô liền thở dài một hơi, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn thay đồ.
Không thể không nói, Lâm Hoài làm việc thật sự rất nhanh nhẹn, quần áo đến đúng lúc không nói, ngay cả kích cỡ cũng đúng, Tô Thời Sơ mặc vào rất vừa vặn.
Khi cô rửa mặt xong đi ra, Ân Dĩ Mặc đã ngồi trước bàn ăn, một tay cầm một ly Americano vừa đủ ấm, thỉnh thoảng nhấp vài ngụm, tay còn lại cầm một tờ báo, anh đang đọc tin tức tài chính mới nhất hôm nay.
Người đàn ông dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng xoa phía ngoài thành cốc, thỉnh thoảng suy tư rồi dùng ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn.
Ánh đèn trong phòng khách rất sáng, đường nét khuôn mặt càng có chiều sâu và sắc nét hơn dưới ánh sáng, toàn thân trông giống như một vị thần giáng thế, khiến người ta ngưỡng mộ và sợ hãi.
Ngoài mặt Tô Thời Sơ tỏ vẻ bình tĩnh, nhưng trong lòng không khỏi châm chọc.
Đường đường là người đàn ông cao một mét tám mà buổi sáng chỉ uống một ly cà phê, sao anh có thể sống được đến bây giờ nhỉ? Chẳng lẽ người giàu không cần ăn cơm, sống dựa vào phú quý à?
Cô ngồi ngoan ngoãn trước bàn ăn, nhìn thấy bữa sáng kiểu Châu Á và Châu Âu kết hợp trên bàn, cô không chút do dự kéo chiếc lồng bánh bao đến trước mặt mình, mở lồng sắt lên, hơi nóng phả vào mặt, xen lẫn mùi thơm của bánh bao.
Ngửi thấy mùi vị quen thuộc, ngón trỏ Tô Thời Sơ di chuyển, giơ đũa gắp một cái bánh bao nhỏ, nóng lòng muốn cắn một miếng.
Cô cắn một ngụm, nước súp của bánh bao tràn ra ngoài, chảy dọc theo khóe môi vào trong miệng, giữa môi và răng đều có mùi vị của thịt và nước súp, vẻ mặt Tô Thời Sơ hạnh phúc, thậm chí mắt cũng híp lại thành một đường.
Ân Dĩ Mặc khẽ nhướng mi, chú ý tới vẻ mặt thỏa mãn của người phụ nữ, anh nheo mắt lại, thản nhiên nói:
"Ăn bánh bao cũng có thể vui vẻ như vậy, thật không biết trước kia cô sống như thế nào."
Tô Thời Sơ không vội vã, sau khi nuốt đồ ăn xuống, cô mới từ từ mở miệng:
"Ân tổng chưa từng trải qua ngày tháng khổ sở, nên đương nhiên không biết chuyện ăn uống quan trọng với người nghèo nhường nào."
Nghe vậy, ánh mắt Ân Dĩ Mặc khẽ động, nhưng cũng không đáp lại.
Trên bàn ăn yên tĩnh.
Thấy anh không tiếp tục châm chọc mình nữa, Tô Thời Sơ cũng không quan tâm, cúi đầu tiếp tục giải quyết thêm một cái bánh bao nữa, còn uống thêm một ly sữa đậu nành nhỏ.
Sau khi ăn uống no say, Tô Thời Sơ cảm thấy cả người ấm áp.
"Lâm Hoài, đưa phu nhân về công ty làm thủ tục."
Ân Dĩ Mặc vẫn duy trì động tác như cũ, cà phê trong tay cũng đã nguội, đắng hơn nhiều so với lúc còn ấm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!