Chương 7: (Vô Đề)

Tôi cảm

thấy tôi rất cần xác định lần nữa xem rốt cuộc Tiền Đường có ý gì với tôi hay

không, mặc dù trước đây tôi đã xác định qua rất nhiều lần rồi, mặc dù đáp án dĩ

nhiên là: không. Nhưng ngày hôm qua...

Vừa

nghĩ tới thái độ mập mờ khi cậu ta nói "Sờ cũng đã bị cậu sờ

qua", tôi ... Tôi liền có một loại xúc động muốn

phun máu mũi, cả đêm ngày hôm qua tôi cứ nghĩ về vấn đề này, nhưng nghĩ

tới nghĩ lui cũng không nghĩ ra kết quả, có một chút dấu vết chứng minh cậu ấy

quan tâm tới tôi, nhưng nếu nói là tình yêu nam nữ, không khỏi gượng ép. Mặc dù

hiện tại cậu ấy cũng học được cách giở trò lưu manh rồi, nhưng việc này dường

như chỉ có thể là một trong những dấu hiệu chứng tỏ cậu ấy đã trưởng thành,

cũng không nhất định là cậu ấy yêu thích tôi ...

Phiền

muộn a phiền muộn, vì vậy tôi phiền muộn bấm số điện thoại của lão Thất.

Tôi còn

chưa lên tiếng, lão Thất bên kia đã gầm lên trước: " Rạng sáng năm giờ rưỡi!

Cốc ca cậu thật sự tưởng tôi là người hiền lành đúng không? !"

Tôi

nghiêm túc nói: "Lão Thất, tôi có vấn đề!"

Lão

Thất: "Cháy

119, ăn trộm 110, cấp cứu 120, bất đắc dĩ quá xin ngài đánh số 12580, sáng sớm

hành hạ tôi là vì chuyện gì!"

Tôi

không thèm để ý tới sự oán trách của cô nàng, "Lão Thất, làm sao để

phán đoán một người có thích cậu hay không?"

Lão

Thất: "..."

Lão

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!