Chương 3: (Vô Đề)

"Này, dậy, dậy đi, tắm xong rồi ngủ! Dơ chết được!" Tiếu Mông không thèm nương tay nắm lấy người con trai đang nằm co quắp làu bàu gì đó trong miệng, định lôi cậu ta xuống giường, "Có nghe không?"

Gia Ngạn xỉn quắc cần câu rồi còn biết gì nữa đâu. Cậu chẳng thèm cục cựa, cứ một mực vùi đầu vào hai cánh tay, phô ra tấm lưng còm nhom co rút lại nhìn chẳng khác gì con tôm.

Thật sự cậu ta cũng không dơ mấy, ngay cả chiếc gáy đang lộ ra nơi cổ áo vẫn rất sạch sẽ tuy có chút xanh xao vì thiếu máu.

"Phiền quá đi!" Bực bội gắt lên, Tiếu Mông đưa tay cởi cái áo cũ mèm ra khỏi người Gia Ngạn.

Chẳng hiểu sao hắn lại mang cậu về nhà, nhưng ngoài ra không còn lựa chọn nào khác.

Mà đây là lần đầu tiên hắn tận mắt thấy Gia Ngạn say bí tỉ như vậy, và cũng lần đầu tiên hắn ôm lấy cậu. Gia Ngạn không phải thấp, vậy mà ôm vào lòng hệt như ôm một chú mèo con bị bỏ rơi, gầy đến là tội.

Chưa bao giờ Tiếu Mông để người khác ngủ lại trên giường mình dù chỉ một đêm, hắn đối với Gia Ngạn thế này là cũng hết lòng hết dạ rồi.

Thiết nghĩ đâu cần phải tốt với cậu ta đến vậy. Nhìn kiểu gì cũng là một tên ngu ngốc, nhát gan, bị lừa đến nỗi táng gia bại sản, phải tìm cái chết để trốn nợ. Người như vậy rõ ràng chỉ biết chuốc lấy phiền phức cho bản thân, sống đã vô ích thì chết cũng không có gì đáng tiếc.

Vậy mà trong khoảnh khắc thấy cậu ta lặng lẽ từ trên cầu định nhảy xuống, Tiếu Mông toàn thân đông cứng. Tới lúc này cảnh tượng ấy vẫn hiện lên rất rõ ràng trước mắt hắn.

Giờ lại qua sang trách mình đa sự. Hắn cảm giác Gia Ngạn hôm ngay cư xử rất kì lạ, linh tính có chuyện không hay bèn lén đi theo cậu ta. Cuối cùng tan tành một buổi tối nghỉ ngơi vì cái tên tự tử hụt này. Đã thế, còn uống cho say túy lúy đến đổ mồ hôi ướt đẫm cả lưng.

Áo sơ mi lẫn cái quần tây cũ xì đều được Tiếu Mông cởi ra hết, ngay cả đôi vớ mỏng lét cũng lột đi nốt. Nhiệt độ trong phòng vừa đủ lạnh nên người Gia Ngạn đã khô ráo bớt, hiện chỉ mặc độc nhất chiếc quần đùi lại càng mát mẻ, may mà trên người cậu cũng không có mùi gì khó chịu.

Tiếu Mông ngược lại mồ hôi càng lúc ra càng nhiều.

Cơ thể người con trai trước mặt hắn bình thường mà nói chẳng có gì hấp dẫn mới đúng. Ốm tới nỗi bao nhiêu cái xương sườn đều đếm đủ mấy cái, trên làn da trắng xanh điểm hai chấm nhỏ màu nâu nhàn nhạt, bụng xẹp lép, quần đùi cũng chẳng còn chút mới mẻ.

Vậy thôi cũng đủ kích thích hắn.

Bàn tay đặt trên người Gia Ngạn như bị làn da trơn láng hút lấy, cách gì cũng không muốn rời. Lý trí hắn cưỡng không được bàn tay đang bắt đầu xoa nắn cơ thể cậu, lượn lờ từ phần ngực tới vùng eo, xuống đến bụng dưới rồi cứ thế luồn qua lớp vải đi vào sâu hơn nữa.

Giấc ngủ bị quấy rầy làm Gia Ngạn thoáng giật mình, cảm giác đê mê khiến cậu thở có phần gấp gáp.

Cổ họng Tiếu Mông như thắt lại, hắn ra sức kiềm chế thứ dục vọng đang tràn ngập trong người, cúi đầu áp môi lên môi Gia Ngạn, đưa lưỡi len vào vòm miệng ẩm ướt của cậu. Do cố đè nén dòng khoái cảm đang sục sôi nên Tiếu Mông chỉ dám dùng lưỡi vuốt ve thật nhẹ nhàng. Nhận thấy đối phương không hề kháng cự, hắn càng tiến sâu hơn, mải mê cuốn lấy chiếc lưỡi nhỏ đang vô thức lẩn tránh, mạnh mẽ mút vào.

Hôn một hồi lâu hô hấp cả hai đều trở nên nặng nề, vậy mà Tiếu Mông còn dây dưa chưa muốn ngưng.

Môi bị hôn đến đau nhức, Gia Ngạn hé mắt ra, mơ màng nhìn người đang đè lên mình nhưng một chút nhận thức cũng chẳng có.

Không như hắn tưởng tượng, thực sự là hắn và Gia Ngạn đã hôn nhau. Chỉ nghĩ thế thôi hạ thân Tiếu Mông liền nóng bừng lên.

Hôn cũng không đủ, hắn nhanh chóng gỡ bỏ quần áo trên người rồi áp phần cơ thể đang cương cứng của mình vào hạ bộ người con trai nằm dưới.

Tuy cách một lớp vải nhưng cảm nhận được nhiệt độ khác lạ khiến Gia Ngạn bất giác thoái lui. Cậu ngay lập tức bị đè chặt lại. Tiếu Mông càng lúc thâm nhập càng sâu bên trong khoang miệng ấm áp kia, những ngón tay thành thạo liên tục mơn trớn, miết chặt lấy ngực Gia Ngạn trong khi thân dưới không ngừng nhịp nhàng ma sát. Đang ngấu nghiến say mê, bỗng nghe thấy tiếng rên rĩ mơ hồ thoát ra từ khe hở hiếm hoi giữa những cái hôn, cơ thể hắn phút chốc tê dại như có luồng điện vừa chạy dọc sống lưng.

Bụng dưới đã ướt đẫm một mảng.

Thế này thôi… cũng quá sức chịu đựng rồi.

Tiếu Mông hơi bất mãn nhả môi cậu ra. Hắn nhìn xuống Gia Ngạn vẫn còn mê man chưa chịu tỉnh lại, vầng trán đã lấm tấm mồ hôi, nhịp thở có phần bất ổn, mặt cũng nóng rần lên lộ ra chút hồng hào hiếm thấy. Rõ là đường nét đàn ông rất bình thường, không có gì quyến rũ hay mềm mại, vậy mà Tiếu Mông chỉ nhìn chốc lát lại bị kích thích, một lần nữa lâm vào thế hiểm nguy.

Nếu cũng làm như ban nãy chắc chắn sẽ không giải quyết được gì.

Phải làm thiệt sao?

Nếu đủ lý trí mà nói, đừng dây vào những chuyện phiền phức này là tốt nhất …

Nuốt nước bọt, hắn thở nặng nhọc, cúi đầu hôn lên đôi môi đang khép hờ cùng lúc cởi bỏ chiếc quần sooc đã lấm bẩn ra khỏi người Gia Ngạn.

Tiếu Mông nhận thấy mặt trong đùi cậu đã ướt nhẹp vì dịch thể khi hắn đưa tay dò dẫm từ phía sau, cố ép một ngón vào trong làm Gia Ngạn đau đến mức phải rụt người lại, cau mày tránh né thứ dị vật đang quấy rầy giấc ngủ của mình.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!