Chương 22: Đồ ăn thừa

Một trong những việc ưa thích của Gia Ngạn là ăn đồ còn dư.

Hôm nay Tiếu Mông một bên ăn cơm chiều một bên chuyên chú xem tin tức, vừa quay đầu khóe mắt liền thoáng liếc thấy Gia Ngạn đang gặm cái gì đó trông quen quen.

"em ăn cái gì vậy?"

"Ân …"

Gia Ngạn ngẩng đầu khỏi chén cơm, miệng còn nhai nhai, vì không hiểu mà mở to đôi mắt đen nhìn ngược lại hắn.

Tiếu Mông trừng mắt ngó hai giây, càng thêm nghi ngờ dáng vẻ kia của cậu là đang ăn khúc xương mỡ heo hồi nãy hắn chừa lại, lập tức nắm lấy quai hàm của người kia, buộc cậu nhả thứ đang ăn trong miệng ra.

Xương! Ngay cả khi một tiếng "bong" rơi xuống đĩa, Gia Ngạn ở trong tay hắn đầu óc vẫn mờ mịt, cái miệng bị nắm đến mơ mơ hồ hồ, nói: "Ngô… sao, sao vậy?"

Tiếu Mông một khi thấy rõ thứ kia là gì thì trong nháy mắt ngay cả đỉnh đầu cũng muốn bốc khói, nghiến răng nghiến lợi nói: "em, em ăn cái này làm gì chứ?"

"Ách …"

"anh có ngược đãi em sao? anh không có cho em ăn cơm no sao?"

"A?"

"Em ở chung với anh thì phải chịu ủy khuất gì chứ?! Hả?!"

Gia Ngạn nhìn đôi mắt hắn trừng lớn đến sắp rách ra thì sợ tới mức không dám nói tiếng nào, một lúc sau mới nhỏ giọng: "Không phải a. Cái này còn nguyên một khối thịt to, bỏ đi thật đáng tiếc. Anh vốn ghét thịt mỡ, chính là em không ghét ăn béo, cho nên cứ ăn thôi."

"…"

"Như vậy thì không lãng phí nữa, không phải rất tốt sao."

"…."

"Mà nói, nào giờ đều là như vậy a, mỗi ngày đều ăn như thế, trước kia anh cũng đâu có nói gì."

"…"

"Anh có sao không? Nè! Tiếu Mông, Tiếu Mông?"

Tiếu Mông dựa vào ghế sô pha, người nam nhân kia vẫn còn kinh hồn chưa dứt mà giúp hắn xoa xoa ngực thuận khí, đồng thời sát ngôn quan sắc, thật cẩn thận hỏi: "Đỡ hơn chút nào chưa? Muốn uống chút nước không? Hay để em pha trà táo cho anh uống?"

Tiếu Mông khó chịu hừ một tiếng, sắc mặt khó coi xoay đầu hướng sang một bên.

Thật sự rất mất mặt, hắn thế nhưng chỉ vì một chuyện nhỏ xíu trên bàn cơm mà tức giận đến cơ hồ ngất xỉu tại chỗ.

Là hắn quá sơ ý, hắn cho tới bây giờ cũng không để tâm vì cái gì những lúc ăn cá thì cái đuôi vô dụng kia tự động biến mất, vỏ cua hay chân cua không còn là vấn đề, ngay cả chút canh thừa thịt nguội còn lại cũng không đợi hắn giải quyết mà tự thân tiêu thất.

Một bàn thức ăn nhất định có chỗ ngon cũng có chỗ không ngon, dù là phần móng rắn chắc nhất cũng có phần béo nị, dù là cá tươi mắc tiền nhất thì cũng có lúc nhập phải hàng xấu đầu thừa đuôi thẹo.

Tiếu Mông hắn cả đời chỉ lựa phần tinh hoa ngon miệng nhất mà ăn, đồ thừa đồ cặn còn lại tự nhiên sẽ do Lâm Gia Ngạn xử lí.

Hai người ở trên bàn cơm cứ như vậy mà phối hợp vô cùng hài hòa. Hắn chỉ luôn ăn phần tinh túy nhất của bụng cá, thịt cá, đầu cá, khi bản thân còn liên tục chiến đấu hết chỗ này sang chỗ khác thì Gia Ngạn liền nhanh chóng đem phần xương đầu kèm chung với cơm mà ăn sạch sẽ, tiếp theo thì hăng hái chiến đấu tiếp với cái đuôi cá.

Theo cách này mà suy thì trong chén dĩa tuyệt đối không xuất hiện tình trạng khó coi như đồ ăn đầu thừa đuôi thẹo chất chồng như núi, khi bắt đầu thì bàn ăn thịnh soạn phong phú, khi xong rồi thì bàn ăn sạch sẽ đến ngay cả nước canh cũng không có dư.

Gia Ngạn tựa như một người quét đường, đem tất cả những thứ dư này cho hết vào bụng mà xử lí.

Mãi cho đến buổi tối hai người lên giường ngủ, Gia Ngạn vẫn không thể hiểu nổi hắn là đang tức giận chuyện gì.

"Chỉ là để tránh lãng phí thôi, anh cứ ăn đồ ăn của anh, sao lại phải khó chịu như vậy?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!