Chương 20: (Vô Đề)

Về đến quê rồi, cũng không cần nhiều công sức, địa chỉ kia là một chung cư nhỏ mà sân trước là một mảnh vườn xinh đẹp. Trông có vẻ như là chỗ gia đình Tiếu Mông ở, Gia Ngạn yên tâm không ít.

Bất an không yên mà nhấn chuông, rất nhanh liền có một người phụ nữ lớn tuổi ra mở cửa. Gia Ngạn nhẹ thở ra, lễ phép: "Xin chào, Tiếu phu nhân, cho hỏi Tiếu Mông có ở đây không?".

Người kia giật mình, liên tục xua xua tay: "Ồ không, ta chỉ là giúp việc trong nhà thôi, cậu đừng nhận lầm. Phu nhân cũng không có ở đây, cùng cậu chủ Tiếu Mông đều ở biệt thự cả, bọn họ mười mấy năm chưa về quê."

Gia Ngạn như bị sét đánh, có điểm không dám xác nhận cái người mà người phụ nữ kia gọi là cậu chủ kia, có phải là Tiếu Mông cậu muốn tìm không.

Hỏi địa chỉ rồi, cũng ở trong thành phố, do do dự dự, cuối cùng không đi xe nữa mà ra thằng sân bay.

Nguyên bản sẽ không tốn nhiều như vậy, tiền tiết kiệm mang ra dùng, không mua vé xe mà mua vé máy bay nên đã gần hết. Gia Ngạn không tìm được khách sạn, thầm nghĩ trong ngày hôm nay nhất định phải tìm thấy Tiếu Mông mới được, ngay cả cơm cũng không có thời gian ăn, đói đến bụng réo ầm ầm.

Tìm đến chỗ viết trên địa chỉ cũng không khó, nhưng Gia Ngạn đứng ngoài cửa sắt nhìn vào, thấy một tảng đá thật lớn đến tốn đất cùng bãi cỏ và hồ nước nhân tạo, đã bị dọa đến phát khiếp.

Cậu không biết bản thân một ngày chỉ ăn bụi cùng khó ô tô, mặt xám mày tro, khó coi đến thế này, đến đây, có thể bị đuổi ra hay không. Không yên nữa ngày, đành phải quay đi, tìm đại một cái siêu thị thật xa, mua chút hoa quả, rửa mặt rửa mũi, sửa sang lại quần áo, mới dám quay lại.

Cậu sợ phải giao tiếp với loại người ở trong những khu nhà cao cấp đến nhường này, cái cảm giác ngột ngạt làm cậu không thể ngẩng đầu lên được. Bản thân cậu rõ ràng nghèo kiết lại tiết kiệm, cậu nói mà ngay đến gã tài xế taxi cũng dùng ánh mắt hồ nghi đánh giá cậu, tùy tiện tới chơi thế này, không biết sẽ nhận được tiếp đãi thế nào.

Vội vàng muốn gặp Tiếu Mông như thế, chỉ sợ Tiếu Mông thật sự sẽ cùng một vị đại tiểu thư nào đó kết hôn, nghĩ rằng chỉ cần gặp được hắn rồi, bị châm chọc, chế nhạo cỡ nào cũng chẳng sao.

"Thực xin lỗi, cậu chủ nói không biết ai tên là Gia Ngạn cả".

Ở ngoài cửa đợi cả nửa ngày, chỉ để nhận được hồi âm như vậy. Tuy rằng đã lường trước được, nhưng cảm giác một ngày đường mỏi mệt vất vả miễn cưỡng chịu đựng, giờ lại bỗng nhiên trở nên thật rõ ràng.

Có lẽ người kia thật sự không phải Tiếu Mông cậu muốn tìm. Ôm hy vọng mong manh, đến một góc sáng sủa đứng, lấy di động ra gọi số Tiếu Mông, cuối cùng không phải là tắt máy, nhưng cũng không có ai trả lời.

Một lần lại một lần, rồi lại tuyệt vọng đem tâm tình gửi theo chiếc điện thoại nho nhỏ, nhưng đối phương kia lại giống như một bước tường, cho dù làm cách nào cũng không có hồi đáp, Gia Ngạn xoa xoa chóp mũi, tắt máy.

Ngoài trời bắt đầu đổ mưa, mặc dù chẳng thể làm ướt cả người, nhưng đứng lâu dưới mưa, tóc liền ướt sũng nước bết lại trên đầu, áo khoác với túi vải du lịch cũng thấm ướt, thoạt nhìn càng thêm khốn khổ, nghèo túng.

Nếu Tiếu Mông nhìn thấy bộ dạng này của cậu thế này, cho dù không giận, cũng sẽ chằng có tình cảm.

Nếu Tiếu Mông là con gái, cậu nghĩ, hẳn là cậu đã sớm yêu hắn. Nhưng cho dù hắn là nam, cũng sẽ đem hết tình cảm gửi gắm hắn thôi.

Cứ nghĩ rằng làm bạn bè bình thường thôi cũng đủ thỏa mãn rồi, nhưng hiện tại đã rõ, bạn bè bình thường thật không đủ, nếu Tiếu Mông kết hôn, thì cảm giác đau đớn cũng chẳng khác gì so với lần cậu thất tình.

Giống như thiêu thân lao đầu vào lửa cũng được, không biết tự lượng sức mình cũng được, cậu muốn cùng Tiếu Mông vĩnh viễn, vĩnh viễn sống cùng nhau.

Mưa càng ngày càng nặng hạt, sắc trời cũng càng ngày càng tối, túi du lịch trên lưng cũng như hoa quả trong tay đều thật nặng, cứ như vậy cũng không phải cách hay.

Nghĩ lại chạy ra cữa hàng tiện lợi mua cái ô để che, lại lo lắng trong lúc rời đi nếu Tiếu Mông bỗng nhiên hồi tâm chuyển ý, lưỡng lự không ngừng, do dự bước vài bước bỗng nhiên có một chiếc xe rẽ nhanh về phía cậu.

Cảm giác đèn xe chiếu thằng vào người, cũng nghe thấy tiếng cánh cổng lớn phái sau tự động mở rộng, mới ý thức được chính mình đang chắn giữa đường, vội tránh ra, nhường đường cho xe tiến vào.

Tuy rằng đầu óc vẫn rõ ràng, nhưng lại chẳng kiểm soát được thân thể, cậu chạy cả ngày như vậy, lại chưa ăn gì, cũng chẳng nghỉ nghơi, vừa đói vừa mệt, chân cứ run cả lên. Xe đi cũng không nhanh, cũng cố gằng tránh đi, nhưng vẫn không kịp mà bị xe quệt vào.

Mất thăng bằng lảo đảo té ngã dưới mưa, cũng không đau lắm, nhưng lại ướt từ đầu đến chân, cảm giác thập phần lùng túng, hoa quả cũng mỗi thứ lăn một nơi. Cửa xe nhanh chóng mở ra, một thiếu niên cao lớn bước xuống, chẳng kịp bung dù mà bước nhanh về phía cậu, "Anh không sao chứ?".

"Không sao, không có việc gì", quần áo mặc cũng dày, xe cũng chỉ lướt nhẹ qua, thân thể đương nhiên không sao.

"Thực rất xin lỗi, ban đầu không nghĩ trước cửa lại có người, tôi cũng nghĩ là anh sẽ tránh"

Chằng ngờ đối phương lại lễ phép như vậy, Gia Ngạn cả người toàn là nước, đi nhặt lại hoa quả rơi trên đất, cũng không quên đáp lại người kia.

"Anh chờ ở đây à, là có chuyện gì sao?"

"A…", Gia Ngạn lập tức tràn đầy hy vọng, "tôi đến tìm Tiếu Mông, phiền cậu có thể…"

Nói chưa dứt lời, chợt nghe tiếng bước chân thật lớn, càng ngày càng rõ ràng, rồi cổ áo bỗng nhiên bị kéo lại, cả người lảo đảo quay nửa vòng, đối diện với khuôn mặt tái nhợt của người trước mặt.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!