Kỳ nghỉ tết cứ thế im ắng trôi qua, không có những buổi cơm tối náo nhiệt, cũng không có "mừng xuân" mùng một, không có những kế hoạch chúc mừng, cái gì cũng không, thậm chí bệnh cảm sốt của Gia Ngạn cũng chẳng thuyên giảm.
Có điều các công ty đã bắt đầu trở lại hoạt động, Gia Ngạn cũng quen với thời gian làm việc, đúng 6 giờ cậu xuống giường, mặc xong xuôi quần áo.
Những động tác đó cậu đều làm thật nhẹ, không mong đánh thức Tiếu Mông. Hắn nghỉ tết dài hơn cậu, thế nên nằm trên giường nhìn cậu: "nói là bệnh rồi xin nghĩ đi".
"Không được, tùy tiện nghỉ sẽ bị sa thải", Gia Ngạn dùng khăn tay lau lau mũi: "Anh cứ ngủ tiếp đi, tôi chút nữa ăn bánh xong bánh mì thì đi làm"
Tiếu Mông cau mày, xốc chăn xuống giường: " Tôi lái xe chở cậu".
"Thôi khỏi…", Gia Ngạn vội xua tay.
Sự ôn nhu ngày thường mà Tiếu Mông bố thí cho cậu, hiện nay cậu đã không cảm thấy ấm áp như trước nữa. Cậu biết hắn chỉ ban ân, Tiếu Mông giống như ân trên cao cao tại thượng.
Còn cậu? Cậu chỉ là tên ở nhờ nhà hắn, ăn nhờ cơm hắn, mặc nhờ quần áo hắn, rồi mặt dày đi xe của hắn.
Vì thế nên suốt ngày bị quở trách.
"Không sao, dù sao tôi cũng tỉnh rồi."
"…. Vậy, cảm ơn anh".
Ngày đầu tiên làm lại, tất cả mọi người đều mặc đồ mới, trên mặt không khí vui mừng chưa mất hẳn, có người còn tàn tích của những đêm ăn uống rượu chè no say.
Gia Ngạn cũng mặc quần áo mới của Tiếu Mông tặng, nhưng da vẫn tái nhợt như cũ. Các chị em đồng nghiệp đều kêu "Năm ngày mà tôi lên 2 kg" còn cậu thì nửa kg cũng không lên, khăn quàng to càng làm mặt cậu nhỏ xíu.
Giờ nghỉ trưa, lúc mọi người đang ăn phần cơm của mình hay ra quầy tiện lợi mua thì có người vô thưởng vô phạt nói một câu: "Gia Ngạn thật tốt số, có xe riêng đưa đón không cần khổ sở đợi tàu điện ngầm".
"A, chỉ là bạn bè có xe nên mới thuận đường chở tôi thôi", Gia Ngạn vội giải thích. Không biết có phải cậu ảo giác hay không nhưng hình như thái độ của đối phương có chút cố ý.
"Có bạn rộng rãi thật tốt, là bạn cùng phòng phải không? Cậu ở nhà trọ nào. Sống khu nào vậy?"
"Ở khu Tân Thành"
"Cái gì? Không phải nha! Chỗ đó tấc đất tấc vàng đều đắt, cho mướn sạch đến mấy trăm năm cũng không còn chỗ đó"
"Đâu có khổ như vậy, chuyển khoản một lần là xong rồi."
"Thanh toán một lần?"
"Ừ…", Khi trước, cậu luôn nhắc đến Tiếu Mông với vẻ tự hào, có điều hiện tại cậu không hề có cảm giác kiêu ngạo nữa… cậu biết giữa cậu và Tiếu Mông không liên quan đến nhau.
"Thật lợi hại. Tôi với bạn học cũ liên lạc còn không nhiều, nói chi cho tôi ở ké. Gia Ngạn à, vận khí tốt thật đấy, loại bạn này rất khó có nha."
Gia Ngạn không biết nói gì cho phải bèn cúi đầu cắn cắn ổ bánh mì, không nói nữa.
"Bất quá, bạn cậu chắc là dạng người quen không ít đối tượng đúng không? Ở đó liệu có tiện không vậy?"
Gia Ngạn lại cắn bánh mì, lắc đầu: "Hắn độc thân."
"Nói dối gạt người".
"Là thật đó", Gia Ngạn nghĩ nghĩ: "Nhưng chắc về sau sẽ có thôi".
Chuyện của Tiếu Mông, cậu một chút cũng không biết.
"Bạn cậu chắc chắn rất ghê gớm".
"Hơn ba mươi tuổi không tìm bạn gái, chỉ có thể là Gay!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!