Chương 17: (Vô Đề)

Từ đó về sau Tiếu Mông đột nhiên lạnh nhạt hẳn.

Sáng ngày, cậu mắt nhắm mắt mở đứng đánh trăng trong phòng tắm, miệng đầy bọt trắng. Lúc Tiếu Mông đi vào thì Gia Ngạn vừa vặn xoay người lại, hai người đối mặt nhau. Tiếu Mông nhìn cậu một cái, rồi không nể mặt mà phun cho câu "Xấu xí!"

Gia Ngạn lập tức cảm thấy xấu hổ, chẳng biết làm thế nào mới phải. Bị Tiếu Mông nói như thế khiến cậu mỗi lần soi gương đều cảm thấy thật nhục nhã, cảm thấy so với người đàn ông điển trai kia thì quả thực mình tầm thường không chịu nổi. Nghĩ thế, cậu thấy thật khó chịu, chải đầu tới lui, hành hạ nó nửa ngày nhưng rốt cuộc vẫn uổng công vô ích.

Mà đó mới chỉ là những lời xỉa xói nhẹ nhàng nhất của Tiếu Mông. Mấy ngày sau, cho dù Gia Ngạn làm cái gì cũng bị hắn nói này nói nọ rồi cười nhạo đến chết mới thôi.

Nhờ có Tiếu Mông nhắc nhở, lần đầu tiên cậu ý thức được thì ra là mình có nhiều khiếm khuyết như vậy. Bộ dạng xấu xí, dáng người gầy nhom, tham ăn tục uống, đã thế cái răng trong cùng còn bị sâu. Quần áo rẻ tiền lôi thôi lếch thếch, tư thế ngủ chả mê được, chỉ số thông minh thấp đến đáng thương, nấu cơm cực kỳ khó ăn, lương thấp, nghèo kiết xác, khả năng giao tiếp kém, chẳng có bạn thân, kỹ năng trên giường vô cùng tệ…

Dần dần Gia Ngạn chẳng ngóc đầu lên nổi, trước mặt Tiếu Mông tay chân lại càng lóng ngóng. Ngay cả chính cậu cũng hiểu rõ nhất cử nhất động của mình vừa vụng về vừa khó coi, trong mắt Tiếu Mông, chắc là hắn cũng cảm thấy cậu chẳng có chỗ nào tốt đẹp cả.

Rốt cuộc công việc cũng sắp kết thúc, ngày hôm sau sẽ bắt đầu kỳ nghỉ đông, lúc này là khoảng thời gian bận rộn nhất của công ty. Nguyên buổi chiều Gia Ngạn vùi đầu vào trong mớ văn kiện trước mặt, hồi trưa chỉ ăn một miếng sandwich tự làm nên giờ đói đến mức choáng váng đầu óc.

Vốn cậu cũng không đến mức đói như vậy, nhưng sáng nay khi chuẩn bị miếng sandwich này, vừa lúc Tiếu Mông đi tới, thấy cậu lóng ngóng vụng về gắp hai miếng thịt chân giò hun khói hạ giá thì phun một câu: "Ăn nhiều chất bảo quản làm giảm trí thông minh", Gia Ngạn đang cố gắng nhét nó vào bánh liền làm rớt, ngay cả chè trứng gà mật ong đã bỏ sẵn vào cặp lồng cũng quên luôn ở nhà.

Chỉ ăn hai lát bánh mì, đương nhiên là chẳng trụ được lâu rồi.

Chịu đựng cái dạ dày đang réo rắt biểu tình, cậu tự an ủi mình rằng chỉ cần về đến nhà là có thể ăn nhiều một chút, vừa lo lắng đến lúc đó ăn quá nhiều sẽ bị Châu Mẫn giễu cợt. Đang suy nghĩ lung tung, đột nhiên một chiếc cặp lồng chứa ít súp được đẩy đến trước mặt.

"Cho anh này, từ trưa tới giờ thấy anh bận rộn chưa ăn chút gì, nhất định đói bụng rồi?", Người nói chuyện không xinh đẹp, nhưng tính tình hoạt bát cởi mở, mạnh dạn lại rộng rãi, là cô gái khá được mọi người trong công ty yêu mến.

"A, cái này, thật sự cám ơn cô", Gia Ngạn cũng rất muốn làm người khách sáo lễ nghĩa nhưng hôm nay thật sự đói đến hoa mắt chóng mặt rồi, cho nên chẳng làm bộ từ chối nữa. Tầm này có rất nhiều người đói bụng, í ới gọi đồ ăn nhanh ở ngoài, đây là chuyện bình thường trong công ty.

"À này…", Cô gái kéo ghế lại gần, ngồi đối diện với cậu, hai tay đan vào nhau có vẻ nghiêm túc.

"Hở?", Gia Ngạn vừa ăn vừa trả lời.

"Nghỉ xuân có thể gặp nhau vài lần không?"

"Hở?"

"Ngày nào cũng gặp mặt, giờ đột nhiên không gặp trong một khoảng thời gian dài, sẽ cảm thấy nhớ đó"

Chiếc đũa trong tay Gia Ngạn ngừng lại, có chút giật mình "A…"

Gương mặt người kia hơi đỏ lên, đôi mắt rũ xuống không nói thêm gì nữa.

Gia Ngạn lớn đến chừng này tuổi rồi nhưng đây là lần đầu tiên được tỏ tình, nhất thời lúng túng chẳng biết làm thế nào mới phải.

"A, việc này, cảm ơn cô. Tôi không ngờ đó. Tôi, tôi không có gì tốt đẹp hết…"

"Sao nói thế được, anh là một người rất dịu dàng, tốt bụng, chăm chỉ làm việc, lại thật đẹp trai."

"…Đẹp trai?", Gia Ngạn gần như lắp bắp luôn, từ trước tới giờ cậu chưa từng nghĩ mình có liên quan gì tới cái từ này.

Thái độ vô cùng khẩn trương của cậu ngược lại khiến đối phương thoải mái hơn, cô gái kia vốn là người thẳng thắn cởi mở, giây lát đã cười khúc khích: "Đúng vậy, ngoại hình của anh khiến cho người ta vừa nhìn đã cảm thấy rất thoải mái. Chẳng lẽ trước tôi chưa từng có ai nói với anh như vậy sao?"

"A, cô, cô là người đầu tiên", Mặt Gia Ngạn đỏ bừng, cúi đầu không biết làm sao. Cậu quả thực rất bất ngờ. Nếu là lúc trước, nhất định cậu đã bất chấp tất cả mà đón nhận tình cảm ấy rồi.

Nhưng hiện tại có Tiếu Mông bên cạnh, sự tình đã khác rồi.

Cậu phải chung thủy.

"Thật sự cảm ơn tâm ý của cô, nhưng mà…", Thấy trên mặt cô gái nhanh chóng lộ ra vẻ thất vọng, Gia Ngạn hơi khom lưng: "Thật xin lỗi…"

"Tại tôi không đủ xinh đẹp phải không?"

"Đương nhiên không phải! Cô là một người con gái rất tốt. Nhưng tôi đã có đối tượng rồi… Cho nên thật, thật xin lỗi…"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!