Cuối cùng tay của Châu Mẫn cũng đã lành, may mà chẳng để lại sẹo. Châu Mẫn có thể hoạt động tự nhiên như trút được gánh nặng cho Gia Ngạn. Cậu thực sự rất vui mừng, thế nên khi Châu Mẫn gọi cậu tan tầm cùng hắn dùng bữa, cậu cũng vui vẻ đáp ứng.
Vị trí ăn của hai người là bên một cái cửa sổ yên tĩnh pha chút trữ tình, khá nhiều cặp tình nhân tới nơi này dùng bữa, chỉ có điều cái bàn không được lớn lắm. Hai người đàn ông trưởng thành đều thuộc dạng tương đối cao, khi mặt đối mặt ngồi xuống thì chỉ cần Châu Mẫn duỗi đôi chân dài sẽ chạm đến cậu, và hắn cũng chẳng có ý rút về.
Chân dưới bàn chạm vào nhau, đưa mắt nhìn người đối diện lại là một gương mặt đẹp trai điển hình. Không biết sao Gia Ngạn lại có chút nóng mặt, vội đưa tay chà chà trán mình.
Mấy ngày nay hai người quấn lấy nhau rất nhiều, quả thực khiến cho cái giường gần như lật ngửa đến nơi, khoa trương đến mức ai thấy cũng đỏ mặt.
Có điều mỗi lần cậu lấy lại được bình tĩnh, tỉnh táo suy nghĩ thì cứ phải lấy nước lạnh vả vào mặt, vừa thẹn vừa mắc cỡ. Chỉ còn cách an ủi bản thân rằng cả hai đều là người trưởng thành, là cái thể loại đàn ông nhàm chán tìm thứ giải khuây, kể ra cũng quen thuộc, không có gì là quá đáng.
Hơn nữa ở cùng Châu Mẫn cũng không tồi, dường như đang cố gắng bù đắp những hiềm khích lúc trước, mỗi ngày hai người đều vui vẻ đùa giỡn, rất thân mật. Nói như vậy, chuyện trước kia cậu cũng chẳng thèm so đo làm gì nữa, cả hai vẫn có thể làm bạn tốt.
Nghĩ đến đây thì đồ ăn được đưa đến, Gia Ngạn vội vàng ngồi nghiêm chỉnh lại. Hai người nhấp một tí rượu khai vị, rồi dường như Châu Mẫn nhớ gì đó "A" lên một tiếng, buông ly xuống "Mấy ngày nay vất vả cho cậu rồi, cảm ơn nha"
Khó có khi Châu Mẫn khách khí lễ nghĩa với cậu, Gia Ngạn có chút giật mình, có thể nói là thụ sủng nhược kinh, chỉ còn biết cách trung thực cười cười.
"Đây", Châu Mẫn di chuyển ngón tay thon dài, lấy ra một vật gì đó: "Cái này cho cậu, để tránh cậu uổng công vất vả".
"Cái gì vậy?" Gia Ngạn cười đặt cái ly lên bàn.
Châu Mẫn cũng cười, một tay chống cằm, một tay đưa cho cậu.
Đó là một phong thư dày, nội dung bên trong có ngu cũng đoán ra được.
Tim Gia Ngạn đập mạnh.
Và có lẽ nhịp đập quá mạnh, khiến lồng ngực ân ẩn đau. Gia Ngạn chần chừ chốc lát mới nhận lấy phong thư đó.
Không đợi cậu mở miệng nói gì, Châu Mẫn đã lần nữa cầm dao nĩa lên, đổi đề tài: "Gan ngỗng này nấu cũng không tồi, cậu cũng ăn một chút thử xem"
Gia Ngạn ừ một tiếng, rồi cười một cái, nhét phong thư vào túi áo khoác, có chút không ổn cầm dao nĩa để ăn.
Bữa ăn hôm đó thật sự trầm buồn. Cậu càng lúc càng ít nói, phản ứng cũng trở nên ngây ngốc ra, đầu cúi càng ngày càng thấp, càng ngày càng thấp…
Kết quả bước khỏi nhà hàng, Châu Mẫn bảo cậu cùng hắn lên xe, cậu vội quơ tay, kiên trì tự mình đi về.
Lên xe bus, cậu tìm vị trí đơn rồi ngồi xuống, chẳng nói chẳng rằng đưa mắt ngắm cảnh đêm.
Cô quạnh quá!
Đây là lần đầu Châu Mẫn đưa tiền cho cậu, tiền không ít, không cần đếm cậu cũng biết chắc chắn là một con số khá hào phóng.
Nhưng rốt cuộc, tiền này là vì cái gì?
Gia Ngạn lấy tay che miệng, ho khan một tiếng.
Cho dù tiền lương cho người hầu chuyên dụng cũng không phải đưa nhiều như vậy. Hai người còn là bạn bè lâu năm, căn bản khách khí mời cơm một bữa là xong, nhân tình trong một bữa thế là thanh toán sạch sẽ.
Cậu tính sẽ đưa tiền này lại cho Châu Mẫn.
Nhưng cậu lại không dám chút nào.
Mơ hồ cầm như vậy, lại khiến bên tai văng vẳng tiếng Châu Mẫn bảo rằng: "Cứ việc cầm đi, đây là tiền phí cậu lên giường cùng tôi", để đòi hỏi cho tốt.
Nhưng tiền này cũng có thể là, hắn cảm tạ mấy ngày qua cậu làm công tác chăm sóc người bệnh vất vả, không hề có ý nào khác.
Tuy rằng, tuy rằng khả năng ấy không cao.
Gia Ngạn lại ho khan vài tiếng, một mình ngồi đó, nước mắt lẳng lặng rơi..
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!