Chương 8: Nhặt được bảo bối!

Edit & Beta: Spum

-chan

Toàn bộ sách của Cẩu Nhị Mao đều được mua từ một cửa hàng bán sỉ trong thành, ông chủ họ Trương, chuyên bán xuân cung đồ, nghề phụ là viết tiểu thoại bản (*), nghe nói mấy năm gần đây là một cây bút buôn bán rất lời —— nhưng tính tình vừa keo kiệt vừa âm hiểm, thường xuyên khi nhỏ hiếp yếu, cho nên rất không được lòng người khác.

(*) Tiểu thoại bản: một hình thức tiểu thuyết Bạch thoại phát triển từ thời Tống, chủ yếu kể chuyện lịch sử và đời sống xã hội đương thời, thường dùng làm cốt truyện cho các nghệ nhân sau này.

Lần đầu tiên nhìn thấy hắn, Thẩm Thiên Lăng lập tức nghĩ tới ông chủ bán đạo cụ ở trước cửa trường thời trung học, vẻ mặt lấm la lấm lét lại gian xảo như dê cụ, thì ra người kinh doanh trong thiên hạ đều có gương mặt phổ thông như thế này.

"Sách từ đâu đến?" Tần Thiếu Vũ mặt không chút thay đổi hỏi.

Ông chủ Trương cười gượng nói, "Nhớ, nhớ không rõ."

"Phải không?" Tần Thiếu Vũ cười lạnh, "Hỏi lại lần nữa, sách từ đâu đến?"

Chân Trương lão bản có hơi nhũn ra.

Dân chúng ai nấy thúc giục, tỏ vẻ ngươi nên nói đi thôi, chọc giận Tần cung chủ không phải chuyện đùa đâu, đến khi đó nếu là cát bay đá chạy, đất rung núi chuyển, có mười người như ngươi cũng không chịu nổi trách nhiệm đó đâu!

"Đều là tìm người viết." Ông chủ Trương đổ mồ hôi lạnh, "Nhưng phần lớn là dùng bản gốc cố sự có sẵn, sau đó đổi tên."

"Cái này cũng vậy?" Tần Thiếu Vũ giơ giơ sách trong tay lên.

"…" Ông chủ Trương do dự.

"Nói đi." Thẩm Thiên Lăng thúc giục hắn.

Dân chúng vây xem náo nhiệt nháy mắt sôi trào, ai nấy tỏ vẻ cái từ "Nói đi" gì đó thật là phi thường khiến người ta chịu không nổi, vì thế mọi người tập thể đánh cho ông chủ Trương một trận! Tuy rằng không có gì lý do nhưng vẫn rất là muốn đánh, đây là cảm nhận của fan não tàn trong thiên hạ a.

Thẩm Thiên Lăng: …

Ông chủ Trương ôm đầu kêu đau, khóc nói, "Là một thư sinh cách đây vài ngày tìm tới cửa nhà ta, nói có một bộ cố sự của Tần cung chủ và Thẩm công tử, sau khi ta xem qua cảm thấy không tệ, nên mới bỏ tiền ra mua bản gốc."

Tâm tình Thẩm Thiên Lăng rất phức tạp, làm một thư sinh chẳng phải là nên ngoan ngoãn niệm niệm tứ thư ngũ kinh, tam thập lục kế, mỗi ngày đều dùng cây bút chấm mực viết ca từ thi phú lan man gì đó hay sau, còn có lý tưởng nhân sinh không vậy!

"Thư sinh nào?" Tần Thiếu Vũ tiếp tục hỏi.

Ông chủ Trương khổ sở lắc đầu, "Chuyện này ta thật không biết, nhìn không giống người địa phương, lấy tiền rồi lập tức đi mất."

"Không cao, thích cười, có mặt rỗ?" Thẩm Thiên Lăng đoán.

Ông chủ Trương kinh ngạc, "Sao công tử biết rõ như vậy?"

Vừa dứt lời, hắn lại bị quần chúng vây xem đánh cho một trận nữa.

Thẩm công tử biết gì thì cũng là đương nhiên, chỉ cần bấm đốt ngón tay tính toán mà thôi a! Vốn vì mọi người cầu mưa đã muốn mệt chết rồi, giờ còn dám có người nghi ngờ pháp lực của y, đúng là không thể chịu nổi mà, thật tức giận a!

Ông chủ Trương nước mắt giàn giụa, ta đã tạo nghiệp gì chứ…

"Đừng xen vào." Tần Thiếu Vũ giữ chặt Thẩm Thiên Lăng đang muốn can ngăn, "Mấy năm nay hắn giúp phú hộ trong thành làm không thiếu chuyện cáo mượn oai hùm, tăng thêm thuế ruộng, ép mua ép bán, chịu một chút giáo huấn cũng tốt."

Thẩm Thiên Lăng đành phải dùng ánh mắt đồng tình nhìn hắn.

"Có chừng mực đi." Tần Thiếu Vũ ôm Thẩm Thiên Lăng xoay người lên ngựa, "Tạm biệt mọi người."

Mọi người lập tức tự giác đứng thành hai hàng, vỗ tay nhìn theo hai người rời đi, thậm chí còn vô cùng muốn thét to, nhưng cuối cùng vẫn phải nhịn xuống —— bởi vì sợ thanh âm quá lớn sẽ khiến Thẩm công tử bị dọa, cái đuôi xù lông bé bé tròn tròn run rẩy nhào vào trong lòng Tần cung chủ, cọ đến cọ đi anh anh anh mấy câu linh tinh như "Người ta sợ quá đi" gì đó, chỉ suy nghĩ chút thôi đã nhịn không được muốn rơi lệ.

Đúng là mảnh mai.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!