Ba ngày sau, đoàn người của Tần Thiếu Vũ quả nhiên rời khỏi Bái Kiếm Sơn Trang, tiếp tục một đường đi về phía Bắc.
Vì bảo đảm hết thảy thuận lợi, lần này Phong Vân Liệt cố ý mang theo một đại đội nhân mã, đưa bọn họ trùng trùng điệp điệp hộ tống xuất thành, lại cùng nhau đi qua một ngọn núi, mới cáo từ quay trở về Bái Kiếm Sơn Trang.
"Phỏng chừng hắn hiện đang cao hứng đến muốn ca hát." Thẩm Thiên Lăng nghiêm túc đoán.
Tần Thiếu Vũ bật cười, bài ra một nửa điểm tâm đưa cho hắn.
"Không ăn." Thẩm Thiên Lăng lắc đầu, "Tọa ở trong xe ngựa không thể động, ăn xong sẽ tích mỡ."
"Vậy thì càng nên ăn." Tần Thiếu Vũ xoa xoa khuôn mặt y, "Ước gì béo thêm một chút, mềm mại nâng lên cũng thoải mái."
"Ngươi sao ngươi không tự mình béo lên!" Thẩm Thiên Lăng thổ tào, không cần đem loại sở thích quái dị của ngươi tùy tùy tiện tiện áp đặt lên trên đầu người khác a.
"Bởi vì ngươi không chịu niết tiểu phúc của ta." Tần Thiếu Vũ nói, "Nếu ngươi cũng niết, ta đây liền ăn cho ngươi coi."
Thẩm Thiên Lăng: …
Càng ngày càng hết thuốc chữa.
"Cho ta niết bụng một chút." Tần Thiếu Vũ đưa ra yêu cầu.
"Không cần nháo." Thẩm Thiên Lăng chụp khai tay hắn, "Nói chính sự."
"Chính sự gì?" Tần Thiếu Vũ hỏi lại.
"Tất nhiên là chuyện Bái Kiếm Sơn Trang." Thẩm Thiên Lăng nói, "Ngươi lúc nào mới vòng trở lại mật thám?"
"Ít nhất phải chờ hai ba ngày." Tần Thiếu Vũ nói, "Nơi này dù sao cũng là địa bàn của Phong Vân Liệt, khó bảo đảm không có người của hắn theo dõi, chúng ta trước phải đi xa một chút."
"Ngươi đi cùng đại ca sao?" Thẩm Thiên Lăng hỏi.
"Tất nhiên không phải." Tần Thiếu Vũ nói, "Ta và ngươi."
"Ta?" Thẩm Thiên Lăng giật mình.
"Không sai, ngươi." Tần Thiếu Vũ trạc mũi y, "Hay là không muốn đi?"
"Tất nhiên là muốn, nhưng ta không có võ công." Thẩm Thiên Lăng rất có tự giác.
"Không võ công thì sao, cũng không phải lần đầu tiên theo ta ra ngoài mật thám." Tần Thiếu Vũ nói, "Nguyên bản một mình ta là đủ, chỉ là ta muốn mang ngươi theo."
"Vậy cũng cũng." Thẩm Thiên Lăng hưng trí bừng bừng, hiển nhiên cũng rất muốn tham dự.
Vào đêm, sau khi mọi người trụ lại một tòa dịch quán, Tần Thiếu Vũ liền cùng Thẩm Thiên Phong nói chuyện này.
"Mang theo Lăng nhi cùngđi?" Thẩm Thiên Phong như trong dự kiến nhíu mày.
"Tất nhiên, bằng không chẳng lẽ còn phải mang ngươi theo?" Tần Thiếu Vũ trên mặt tràn ngập biểu tình "Huynh đệ như quần áo phu nhân như tay chân, cái này quan trọng hơn tất nhiên nghĩ cũng không cần nghỉ".
"Phong Vân Liệt võ công bình thường, Bái Kiếm Sơn Trang phòng bị cũng không tính là nghiêm mật ——" Dựa theo ý tứ nguyên bản của Thẩm Thiên Phong nguyên bản, kế tiếp vốn muốn nói là "Ngươi ta tùy tiện một người đi là được, vì sao nhất định phải đi hai người", nhưng nói còn chưa nói xong, Tần Thiếu Vũ liền ngắt lời nói, "Cho nên đừng nói là mang theo một mình Lang nhi, cho dù là mười người cũng hoàn toàn không thành vấn đề."
Thẩm Thiên Phong: …
"Cứ quyết định vậy đi." Tần Thiếu Vũ nói, "Mật thám ban đêm ta dễ trở nên nóng nảy, mang theo Lăng nhi tâm tình sẽ tốt hơn."
Thẩm Thiên Phong đành phải đáp ứng —— đối với tính tình người này, hắn thật sự không có một chút biện pháp.
"Các ngươi đang nói chuyện gì." Thẩm Thiên Lăng ôm Mao Cầu đi vào, phía sau là Diệp Cẩn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!