Chương 43: Diệp cốc chủ bùng phát!

Yến hội vào đêm rất long trọng, Mao Cầu ngồi trong tiểu oa, ngưỡng đầu há miệng ăn thứ gì đó.

"Không hổ là sủng vật Thẩm công tử nuôi." Phong Vân Liệt nói, "Thượng Cổ Phượng Hoàng, tại hạ chỉ từng nhìn thấy trong sách."

Ám Vệ nghe nháy mắt liền nổi giận, ngươi mới là sủng vật, đây rõ ràng chính là thiếu cung chủ nhà ta!

"Chíp." Mao Cầu đá xuống móng vuốt, làm ra tư thế phi tường.

"Không cho." Thẩm Thiên Lăng đúng lúc ngăn lại thân thể tròn ve báo núc của nó, "Hảo hảo ăn cơm."

Kỹ năng không được đem ra khoe, ánh mắt Mao Cầu thật tiếc nuối.

"Trang chủ." Rượu quá ba tuần, một người mang dáng vóc quản gia đi vào nhà, ở bên tai Phong Vân Liệt thì thầm, "Ngọc kiếm đã chuẩn bị tốt ."

Thanh âm không lớn, bất quá cũng đủ để cho mỗi người bàn bên cạnh đều nghe được. Thẩm Thiên Lăng chậc chậc, vừa mới tới không đến một ngày, đã đem thứ đó chuẩn bị tốt, rốt cuộc có bao nhiêu sốt ruột muốn đuổi người a.

"Rất tốt." Phong Vân Liệt cười nói, "Đợi khi yến hội chấm dứt, ta lập tức mang chư vị đến Tàng Kiếm Các." Lấy xong ngọc kiếm ngày mai liền rời đi, đó mới thật sự là cám tạ trời đất.

"Lần này đa tạ trang chủ khoản đãi." Thẩm Thiên Phong cười nói, "Đáng tiếc chúng ta còn phải đến Vương Thành, không thể lưu lại hảo hảo lãnh giáo chú kiếm chi đạo (cách đúc kiếm) của trang chủ, chỉ có đợi cơ hội tiếp theo."

Thẩm Thiên Lăng trong lòng kính ngưỡng hành động của đại ca y, rõ ràng đang vắt óc muốn lưu lại, mà còn bày ra bộ dáng "Chúng ta không thể không lập tức rời đi", thật không hổ là Võ Lâm Minh chủ.

Sau khi dùng cơm, sắc trời đã rất muộn, nguyên bản ấn ước định là muốn đi xem ngọc kiếm, nhưng Thẩm Thiên Lăng đã có chút say rượu, lôi kéo Tần Thiếu Vũ không buông tay, tất nhiên cũng không thể lại đi cái gì Tàng Kiếm Các.

"Chỉ có chờ ngày mai ." Tần Thiếu Vũ ôm ngang lấy y, đối Phong Vân Liệt nói, "Trang chủ chê cười."

"Tần cung chủ nói quá lời." Phong Vân Liệt liên tục vẫy tay, "Thẩm công tử thuần trĩ khả nhân như thế, tại hạ nên hâm mộ cung chủ hảo phúc khí mới đúng, sao lại chê cười."

Tần Thiếu Vũ ôm Thẩm Thiên Lăng lập tức trở về chỗ ở.

"Thế nào?" Vừa đi cửa phòng, Thẩm tiểu thụ lập tức ánh mắt sáng ngời.

"Diễn không tệ." Tần Thiếu Vũ khích lệ y một chút, "Suýt nữa ngay cả ta cũng bị lừa."

"Ừm, buổi tối mà đi xem kiếm cái gì." Thẩm Thiên Lăng tự mình châm trà uống, "Có chuyện ngày mai lại nói."

"Cung chủ." Ám vệ gõ cửa, cầm trong tay một xấp giấy Tuyên Thành, "Chúng ta đã viết xong."

"Đưa đến xem." Tần Thiếu Vũ nói.

Ám vệ lập tức vui sướng đưa lên.

Thẩm Thiên Lăng cũng nghiêng người nhìn thoáng qua, kết quả còn chưa xong xong ba trang đã muốn phun nước

Kỳ thật mưu kế của Tần Thiếu Vũ cũng không phức tạp, đơn giản là khiến Mộ Hàn Dạ làm kẻ xấu, đợi lúc mọi người rời khỏi Bái Kiếm Sơn Trang, ở trên đường đột nhiên ra tay đánh lén, sau đó liền có thể thuận lý thành chương khiến Thẩm Thiên Lăng thụ thương —— dù sao cho dù Diệp Cẩn có là thần y, cũng không thể khiến thương thích do đao kiếm gây ra trong giây lát liền khép lại, chỉ có thể chậm rãi điều dưỡng, như vậy cũng có cơ hội lưu lại Bái Kiếm Sơn Trang nấp dưới lớp lí do "dưỡng thương" mà tra án.

Mà cái gọi là "cố sự" của Thẩm Thiên Lăng, cũng chỉ là muốn viết ra một câu chuyện hoàn hảo, dù sao Truy Ảnh Cung cùng Nhật Nguyệt Sơn Trang đều là lưỡng đại môn phái trên giang hồ, xem tình hình chung thì cũng không có ai dám đánh lén, cho nên nhất định phải tìm một cớ có thể khiến Phong Vân Liệt tin phục.

Cố sự của ám vệ tình tiết khúc chiết lại phức tạp, dùng cách hành văn cực đoan phiến tình đem Thẩm Thiên Lăng miêu tả thành một tuyệt thế mỹ nhân, thậm chí còn dùng đến loại câu thức nho nhã như "Xảo tiếu thiến hề, mỹ mục phán hề" này, mà suy xét đến việc vuốt mông ngựa, cho nên cũng đề cập đến Tần Thiếu Vũ oai hùng bất phàm một chút. Hai ngày sau khi thành thân, đều cả ngày ở Truy Ảnh Cung khanh khanh ta ta vành tai và tóc mai chạm vào nhau, phi thường ngọt ngào.

Mộ Hàn Dạ trong tiểu thuyết tên gọi làm Gia Luật Đại Tráng, kỳ thật nguyên bản định gọi là Mộc Đại Tráng, nhưng suy xét vì có thêm tư tưởng dị tộc, cho nên vẫn là đổi dòng họ đi.

Gia Luật Đại Tráng nguyên bản là người trong một tà giáo không biết tên ở Mạc Tây, một ngày nọ đến Vân Lam Thành làm việc, vừa vặn gặp được Thẩm Thiên Lăng xuống núi mua đường đậu, vì thế vừa thấy mỹ nhân phụ chung thân, từ nay về sau mục tiêu nhân sinh chỉ còn lại có Thẩm Thiên Lăng. Vì đạt tới mục đích đáng xấu hổ này, thậm chí không tiếc luyện thành tà công, đến trước Truy Ảnh Cung cướp người, nhưng vẫn không địch lại anh tuấn tiêu sái võ công cao cường ngọc thụ lâm phong tà mị cuồng quyến phú khả địch quốc kim quang lóng lánh Truy Ảnh Cung cung chủ Tần Thiếu Vũ (=]]~), bị đả thương rồi rớt xuống sườn núi.

Thẩm Thiên Lăng bị một chuỗi từ hình dung kia hoảng đến quáng mắt.

"Ai biết Gia Luật Đại Tráng sau khi rớt xuống sườn núi lại không chết, may mắn nhặt được cái mạng." Ám vệ nói, "Vì thế liền trở về Mạc Tây tiếp tục luyện công, thẳng đến hôm nay lại xuất hiện lần nữa."

"Ta không có ý kiến." Tần Thiếu Vũ sờ sờ cằm.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!