Chương 33: Cư nhiên quên nhiên quên mất hoàn đại tiên!

"Xương người?" Sau lưng Thẩm Thiên Lăng run lên, "Có thể là sơn gian nông phu (nông phu sống trên núi), khi đốn củi săn thú không cẩn thận xảy ra chuyện ngoài ý muốn không?"

"Vân Hải Thương Lãng Phong địa thế hiểm trở, đừng nói là nông phu, cho dù là người luyện võ, kẻ tư chất bình thường cũng không nhất định có thể lên được đến đây." Tần Thiếu Vũ nói, "Có cảm thấy con khỉ vừa rồi có gì không đúng không?"

"So với khỉ ở hạ sơn thì lớn hơn một chút." Thẩm Thiên Lăng nghĩ nghĩ, "Màu lông rất đâm, nhìn qua cũng mấy tốt lành."

"Đó không phải là khỉ bình thướng." Trên đất trơn ướt, Tần Thiếu Vũ ôm y trở về, "Mà là Tang hầu."

Thẩm Thiên Lăng ghét, "Cái tên quỷ quái gì a."

"Lúc trước Hoa Đường muốn mở một trại cá, vì thế liền mang theo ám vệ tới nơi này tìm chỗ, kết quả liền gặp phải Tang hầu. Lúc ấy mọi người đều bởi vì lần đầu gặp thứ này, cho nên liền bắt một con xuống núi." Tần Thiếu Vũ nói, "Bởi vì hằng năm sống trong rừng cây đầy chướng khí, bầy khỉ đó cũng dần dần sinh ra một ít biến hóa. Trong rừng chướng khí giăng phủ khắp nơi, rất ít trái cây ăn được, Tang hầu chỉ có thể lấy động vật khác làm thức ăn, cho nên răng nanh cùng móng vuốt đều cực kỳ sắc bén, có thể leo cây có thể bơi lội, tiếng kêu thê lương giống như báo tang, tính cách cũng rất hung hãn."

"Trách không được phải gọi bằng cái tên này." Thẩm Thiên Lăng nhíu mày, "Vậy Võ lâm đại hội mấy ngày nữa phải làm như thế nào?"

"Tất nhiên là cử hành đúng hạn." Tần Thiếu Vũ nói, "Mặc dù có chút hung tàn, nhưng cũng chỉ là một đám súc sinh mà thôi. Huống hồ nếu ngay cả khỉ cũng sợ, vậy thì không khỏi quá mức vô dụng rồi, còn chạy tới tham gia Võ lâm đại hội làm gì nữa."

Thẩm Thiên Lăng nói, "Ta cũng sợ."

Tần Thiếu Vũ bật cười, "Ngươi không tính là người trong võ lâm, ngươi tính là tiểu tức phụ của người trong võ lâm."

Thẩm Thiên Lăng bĩu môi, ghé vào đầu vai hắn xem xét xung quanh, đột nhiên nhìn thấy xa xa tựa hồ có chút dị động, tầng tầng hắc ảnh ở trên không trung hết lên rồi xuống, giống như một khối khối cự thạch đang bay lên rồi lại đáp xuống.

Tần Thiếu Vũ thính giác sâu sắc tới cỡ nào, không đợi Thẩm Thiên Lăng thấy rõ mấy thứ kia, tay phải liền đã rút kiếm ra khỏi vỏ. Ba con Tang hầu cực đại kêu quái quái nhảy tới, chân trước đều nắm chặt hòn đá, bộ mặt dữ tợn cực kỳ hung tàn.

Tần Thiếu Vũ thả người nhảy lên, phất tay một kiếm đem trước con Tang hầu phía trước chém ngã, huyết sắc hắc hồng bắn tung tóe, mang theo khí tức rỉ sắt khiến người ta buồn nôn.

"Ôm chặt ta." Tần Thiếu Vũ thấp giọng ghé vào tai y nói, "Xem ra số lượng rất nhiều, sớm rời đi thì sớm sạch sẽ."

Con khỉ vị chém ngã lúc trước, ít nhiều cũng có chút tác dụng chấn nhiếp. Bầy khỉ còn lại chỉ vây xung quanh hai người, nhưng không hề nhảy lên phía trước, tựa hồ đều đang tìm cơ hội thích hợp.

Thừa dịp này, Thẩm Thiên Lăng mới có cơ hội nhìn thấy rõ bộ dạng của mấy con Tang hầu đó, con mắt bạo đột (lồi ra) răng nanh huyết hồng, so với pho tượng lệ quỷ bên trong chùa miếu còn khủng bố hơn.

"Nhắm mắt lại đi." Tần Thiếu Vũ vỗ vỗ y, "Mấy thứ không sạch sẽ, không cho ngươi xem nhiều."

Thấy hai người đang nói chuyện, một con Tang hầu lông xám trắng đứng trên tảng đá cao hú lên quái dị. Bầy khỉ lập tức giống như nhận được mệnh lệnh, nhảy tới như thủy triều dâng cao, Tần Thiếu Vũ mang theo Thẩm Thiên Lăng một đường giết tới, đến được đường xuống núi thì phi thân lao đi.

Bầy khỉ ở phía sau gào thét, ven đường còn không ngừng nhặt đá lên chọi vào hai người, trong khoảng thời gian ngắn, đá bay đầy trời giống như mưa to. Cho dù là được bảo hộ rất tốt, nhưng trán Thẩm Thiên Lăng vẫn bất hạnh bị ném trúng, nhất thời sưng thành một cục. Tần Thiếu Vũ nguyên bản thầm nghĩ phải nhanh chóng vứt bỏ mấy cái thứ quỷ quái phía sau, nhưng lúc này cũng đã thành công nổi giận, tay phải vừa vung lên, mấy trăm thanh ngân châm lam sắc đồng thời phóng về phía bầy khỉ, bốn phía vang lên tiếng kêu thảm thiết, có rất nhiều con khỉ co rút nằm bẹp trên mặt đất.

"Là cái gì?" Thẩm Thiên Lăng hỏi.

"Thuốc tê, qua một lúc sẽ hết tác dụng, không chết được." Tần Thiếu Vũ tay phải ôm chặt y, tay trái cầm thanh đằng, phi thân nhảy xuống núi. Những con khỉ còn lại trong bầy tránh thoát ám khí liền chạy đến bên vách núi, phân phân nổi giận bắt đầu cắt đứt dây leo, bất quá bởi vì trên vách núi có rất nhiều thanh đằng, cho nên Tần Thiếu Vũ liên tiếp đổi bảy tám sợi, thực thuận lợi xuống tới chân núi.

Đạp Tuyết Bạch còn đang ở xa xa ăn cỏ, nhìn thấy hai người xuống núi, lười biếng đi qua cọ cọ.

Thẩm Thiên Lăng sắc mặt trắng bệch, hiển nhiên còn chưa hồi phục tinh thần từ tình cảnh vừa rồi.

"Bị dọa?" Tần Thiếu Vũ nhìn nhìn trán y, "Không có việc gì, chỉ là có chút trầy da."

"Ngươi xác định phải ở đây mở Võ lâm đại hội?" Thẩm Thiên Lăng lòng còn sợ hãi, đây quả thật là phim kinh dị ngày tận thế a, nguy cơ hiện trường bản sinh hóa (ta nghĩ là mấycái đạo cụ để làm phim như con khỉ chẳng hạn trở nên mất kiểm soát, gây nguy hiểm, không biết có đúng hông nữa T_______T~).

"Nơi này là do Nhậm tiền bối chọn, lúc trước cũng không nghĩ sẽ có nhiều Tang hầu như vậy." Tần Thiếu Vũ nói, "Chỉ sợ phải trở về thương lượng lại lần nữa."

"Nếu có thể đổi thì nên đổi đi, không cần phải chém tận giết tuyệt." Thẩm Thiên Lăng nói, "Tuy rằng nhìn qua có diện mạo khủng bố, nhưng cũng không có xuống núi nhiễu dân, tính ra là chúng ta quấy rầy chúng nó thì đúng hơn, bị công kích cũng là đương nhiên."

"Trở về lại nói." Tần Thiếu Vũ mang theo y phiên thân lên ngựa, "Mặc dù không tổ chức Võ lâm đại hội, cũng phải điều tra rõ việc có bạch cốt xuất hiện ở đây."

"Vậy chẳng phải ngươi còn phải lên núi sao?" Thẩm Thiên Lăng nhíu mày.

"Yên tâm đi, ta sẽ có chừng mực." Tần Thiếu Vũ cúi đầu hôn nhẹ y, giục ngựa đi về phía Truy Ảnh Cung.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!