Tuy nói Mộ Hàn Dạ lúc trước không biết Thẩm Thiên Phong, bất quá sau khi Nhậm Tiêu Dao giới thiệu qua, cũng rất nhanh liền thân thiết với nhau. Hạ nhân thu dọn đồ nhắm rượu còn thừa, thay bằng trái cây cùng nước trà, đoàn người bên trò chuyện bên chờ Tần Thiếu Vũ, ai ngờ đã qua một nén nhang, lại vẫn không thấy người xuất hiện.
"Sao còn chưa trở lại?" Nhậm Tiêu Dao nhíu mày.
Mộ Hàn Dạ mỉm rất thực có thâm ý, lung lay nước trà trong chung.
Diệp Cẩn tựa vào trên ghế, rõ ràng có chút mệt mỏi.
"Ta mang ngươi về nghỉ ngơi trước?" Thẩm Thiên Phong thử độ ấm trên trán y, "Đêm trên núi rất lạnh, ngày hôm qua vất vả lắm mới hạ sốt, đừng để nhiễm phong hàn."
Tuy rằng rất muốn lưu lại nghị sự, nhưng thật sự là có chút choáng váng đầu hoa mắt, bởi vậy Diệp Cẩn cũng không miễn cưỡng, sau khi hướng mọi người cáo từ, liền cùng Thẩm Thiên Phong một đường đi ra đại sảnh.
"Thần y cũng sẽ nhiễm phong hàn?" Hạ nhân chung quanh thực khó hiểu —— Trong giang hồ nghe đồn, Diệp Cẩn là thần tiên sống có thể đem người chết cứu trở về cơ mà. Mà ám vệ lại phân phân tỏ vẻ Diệp cốc chủ nhất định là giả vờ! Bởi vì cái này gọi là tình thú, tình nhân canh giữ trước giường bệnh, đoan canh đưa thuốc, củi khô lửa bốc, hình ảnh thật cảm động.
Thật sự là phi thường thông minh.
Trong phòng ngủ chủ viện, Thẩm Thiên Lăng vẻ mặt nghiêm túc đang cưỡi trên người Tần Thiếu Vũ.
Tần cung chủ: …
"Khát." Thẩm Thiên Lăng kéo mặt hắn.
"Ta giúp ngươi rót nước." Tần Thiếu Vũ muốn ngồi dậy.
"Không!" Thẩm Thiên Lăng đem toàn bộ thân mình ghé lên người hắn, "Ta có chút choáng."
"Lần sau không cho uống nhiều rượu như vậy nữa." Tần Thiếu Vũ ôm y phiên thân, đem người thả nằm trên giường, phân phó hạ nhân đưa nước tắm tới.
"Một chút cũng chưa uống." Thẩm Thiên Lăng che miệng lại, biểu tình thực chân thành.
Tần Thiếu Vũ cúi đầu hôn nhẹ hai má y, "Gạt người là tiểu trư."
"Thật mà." Thẩm Thiên Lăng nhấc y phục lên, lộ ra cái bụng nhỏ mềm mại, "Không tin ngươi xem đi."
Tần Thiếu Vũ bật cười, đưa tay nhéo nhéo.
Hạ nhân rất nhanh liền đưa nước ấm tới, còn có một chén canh tỉnh rượu do Hoa Đường cố ý nấu cho.
"Mọi người vẫn còn chờ ở tiền thính?" Tần Thiếu Vũ hỏi.
"Đã trở về phòng mình nghỉ ngơi." Hạ nhân nói, "Nhâm tiền bối phân phó, nói rằng mọi người đều đã mệt mỏi, có chuyện gì sáng mai lại thương nghị."
"Mau tiến vào đi a." Thẩm Thiên Lăng chụp giường.
Ám vệ ở trong viện tập thể phun máu.
Thanh âm của phu nhân nhà ta quả thực nhuyễn a.
Tần Thiếu Vũ xoay người trở về phòng, đem Thẩm Thiên Lăng cởi sạch sau đó ôm vào trong nước.
"Y phục của ta đâu?" Thẩm tiểu thụ thật sự đi tìm.
"Y phục trên giường, tắm rửa xong rồi mặc." Tần Thiếu Vũ hống y.
"Phải mặc rồi tắm." Thẩm Thiên Lăng đưa ra yêu cầu.
"Không được." Tần Thiếu Vũ lấy khăn giúp y lau người, "Nghe lời, tắm xong rồi mặc."
"Ngươi không cho ta mặc y phục!" Thẩm Thiên Lăng lên án!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!