Chương 30: Khách nhân đến đây!

Bởi vì này một đêm Trôi qua rất khó khăn, bởi vậy ngày hôm sau, khi mặt trời vừa ló rạng phương đông, Hoàng Đại Tiên đã từ trên giường đứng dậy, tát nha tử chạy tới chủ viện, nghĩ muốn đánh thức Thẩm Thiên Lăng cùng Tần Thiếu Vũ, sớm một chút trở về Truy Ảnh cung, bởi vì ở đây rất không có cảm giác an toàn.

Kết quả tất nhiên là không thực hiện được.

Cũng không bởi vì Mộ Hàn Dạ ngăn trở, mà là vì… Thẩm Thiên Lăng còn đang ngủ.

"Ai gọi ở bên ngoài?" Sau khị đánh thức, Thẩm Thiên Lăng mơ mơ màng màng dụi mắt.

"Một ít người không quan trọng." Tần Thiếu Vũ cúi đầu hôn nhẹ y, "Ngủ tiếp đi, thời gian còn sớm."

"Ân." Thẩm Thiên Lăng lười biếng duỗi eo, ôm chăn tiếp tục thưởng thức hương vị ngọt ngào của giấc ngủ.

Hoàng Đại Tiên ở ngoài cửa chờ nữa ngày cũng không thấy động tĩnh, lại không có can đảm phá cửa mà vào rít gào, không có can đảm trở về đối diện với Mộ Hàn Dạ như Diêm La, vì thế đơn giản ôm cột hành lang ngồi trước cửa phòng Thẩm Thiên Lăng thật giống như là thạch điêu sư tử trước cửa chùa chiền, tư thế ngàn năm không đổi.

Mộ Hàn Dạ cũng không ngăn cản nhiều, chỉ thả người nhảy xuống ngồi trên nóc nhà đối diện, rất có hưng trí theo dõi hắn.

Nửa nén hương sau, Hoàng Đại Tiên sống không bằng chết, cước bộ hư hoãn đi đến nhà xí, ở trong đó một hồi mới mở cửa đi ra ngoài.

"Thận không tốt?" Mộ Hàn Dạ không biết khi nào đã từ trên nóc nhảy xuống, đang ngồi trong viện uống trà.

Hoàng Đại Tiên phản xạ có điều kiện kẹp chặt hai chân, xoay người trở về nhà xí.

Mộ Hàn Dạ tiếp tục ở ngoài cửa nói, "Có cần bổn vương thay ngươi giới thiệu đại phu hay không?"

Hoàng Đại Tiên sắc mặt tuyệt vọng nhìn chằm chằm bồn cầu, bắt đầu suy xét khả năng tháo xuống đai lưng thắt cổ.

Lại qua hơn một canh giờ, Thẩm Thiên Lăng rốt cục tỉnh ngủ, thư thư phục phục lười biếng duỗi eo, lại lùi về trong chăn, "Giờ nào ?"

"Không tính sớm." Tần Thiếu Vũ dựa vào bên người y, "Tỉnh ngủ ?"

"Ân." Cổ họng Thẩm Thiên Lăng có điểm khàn.

"Thắt lưng có đau hay không?" Tần Thiếu Vũ đưa y ôm vào trong lòng, "Đêm qua có chút quá độ, thân thể không thoải mái thì chúng ta ở thêm vài ngày, tóm lại cũng không gấp gáp trở về Truy Ảnh Cung."

"Không có việc gì." Thẩm Thiên Lăng vỗ vỗ ngực hắn, "Tóm lại sơn trang cũng không phải nơi nói chính sự, Mộ Hàn Dạ nếu đã đến Vân lam Thành, các ngươi tất nhiên có rất nhiều chuyện phải thương lượng, vẫn là sớm trở về đi."

"Làm gì hiểu chuyện như vậy." Tần Thiếu Vũ đặt trán mình lên trán y, "Ngươi mới là chuyện quan trọng của ta."

Đáy mắt Thẩm Thiên Lăng có chút ý cười, ngẩng đầu chủ động hôn nhẹ hắn.

Không khí ấm áp lại thêm ấm áp, ai cũng không nỡ rời giường trước, người ngoài phòng lại cố tình không cảm nhận được.

"Tần cung chủ." Hoàng Đại Tiên hơi thở mong manh.

Thẩm Thiên Lăng: …

Tần Thiếu Vũ nhíu mày.

"Thẩm công tử…" Hoàng Đại Tiên siêng năng, tuy rằng người trong phòng cũng không thấy được bao nhiêu hữu hảo, nhưng ít nhất sẽ không khiến mình sinh ra hiện tượng tiểu tần (đi tiểu nhiều lần).

Thật sự là phi thường bi kịch.

"Có phải Mộ Hàn Dạ khi dễ hắn không?" Thẩm Thiên Lăng có chút lo lắng.

"Sẽ không." Tần Thiếu Vũ lắc đầu.

"Ngươi sao lại biết." Thẩm Thiên Lăng ngồi dậy, "Hắn ngay cả thanh âm cũng đã thay đổi." Rõ ràng chính là biểu hiện suy yếu sao khi ân ái a!

"Có ám vệ giám thị Mộ Hàn Dạ." Tần Thiếu Vũ giúp y mặc y phục, "Nếu có dị động tất nhiên sẽ thông truyền cho ta, nhưng đêm qua vẫn luôn rất yên tĩnh."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!