THẨM MINH CHỦ SINH BỆNH KÝ!
Edit: Spum
-chan
Thời tiết viêm hạ, Giang Nam oi bức hơn bất cứ một năm nào khác. Vừa qua qua buổi chiều, lá cây bị nắng nóng nướng đến cong lên, cả chim cũng rất ít khi hót. Trên đường yên ắng, cả một bóng người cũng không thấy, đa số dân chúng đều ở nhà nghỉ ngơi, mà trong thiện đường ở Thành Đông vẫn có không ít người đang bận rộn.
Vì phòng ngừa thời tiết oi bức xảy ra ôn dịch, Diệp Cẩn dẫn theo các đại phu trong thành phối ra không ít dược liệu thanh nhiệt trừ hỏa, mỗi ngày đều sắc sẵn mang đến từng nhà cho dân chúng. Lúc trước đều là rời giường từ sớm đi ra ngoài, về sau công việc dần nhiều thêm nên y dứt khoát ở lại thiện đường luôn. Tuy Thẩm Thiên Phong không muốn như thế, nhưng cũng hiểu rõ tính tình y, chỉ đành rút ra thời gian cố gắng ở cạnh y, tránh y lại bận rộn đến mức không ngủ không nghỉ.
"Hôm nay về nhà ăn cơm chiều được không?" Vất vả lắm mới đợi tới khi không còn bệnh nhân nữa, Thẩm Thiên Phong ngồi xuống bên cạnh y, "Mẫu thân có nấu canh cho ngươi đó."
"Được." Diệp Cẩn gật đầu, ra sức duỗi lưng.
Thẩm Thiên Phong trực tiếp ôm người vào trong lòng mình, "Gần đây ở chỗ này cũng nhiều người, không thì ngươi nghỉ ngơi vài ngày đi? Còn tiếp tục như vậy, không chừng cả bản thân cũng sinh bệnh."
Diệp Cẩn ngạo kiều, "Ông đây mới không sinh bệnh!"
"Biết ngươi lợi hại rồi." Thẩm Thiên Phong cúi đầu hôn hôn y, "Qua mấy ngày nữa ta phải đến Sơn Tây nghị sự, xem như là bồi ta đi được không, hửm?"
"Ngươi cũng đâu phải là trẻ con, còn cần người khác bồi sao." Diệp Cẩn bĩu môi.
Đương nhiên bĩu môi thì bĩu môi, nhưng tối đến, Diệp cốc chủ vẫn ngoan ngoãn về nhà ăn cơm, Thẩm phu nhân vừa thấy làlập tức đau lòng, "Sao sắc mặt lại tệ thế này?"
Diệp Cẩn còn chưa nói chuyện, Thẩm phu nhân đã nhéo Thẩm Thiên Phong một cái, "Ngày nào cũng chạy tới thiện đường, sao không biết chăm sóc nó tốt một chút hả." Nói xong liền kéo Diệp Cẩn vào trong phòng, hạ quyết tâm phải thấy y ăn nhiều một chút.
Thẩm Thiên Phong:……
Nhất định là nhặt được rồi.
Thẩm Thiên Khiêm vừa lúc đi ngang qua, hai mắt tràn ngập đồng tình nhìn ca mình.
Thẩm Thiên Phong nâng tay đánh tới.
Tuy Thẩm Thiên Khiêm võ công không bằng hắn, nhưng ít nhiều gì cũng là thiếu gia Thẩm gia, sau khi nghiêng người tránh thoát liền thuận tay cầm lấy một thanh trường thương, cùng hắn luận võ trong hoa viên.
Sau khi Thẩm phu nhân nghe được động tĩnh liền đi ra liếc nhìn một cái, tức ngực nói, "Sao ăn cơm cũng không được yên tĩnh vậy."
Diệp Cẩn nói, "Con đi bảo bọn họ dừng lại."
"Mặc kệ hai đứa nó đi, chỉ có con là im lặng ăn cơm thôi." Thẩm phu nhân bày tỏ vẻ ghét bỏ con trai muôn thuở.
Diệp Cẩn:……
Võ công Thẩm gia chú ý đến nhẹ nhàng linh hoạt, Thẩm Thiên Khiêm lại có tính tình nóng nảy, nhiều năm vậy rồi mà vẫn không sửa được. Lần này lại thấy hắn hấp tấp vội vàng, Thẩm Thiên Phong thầm lắc đầu, dứt khoát cùng hắn luyện nhiều một chút. Huynh đệ hai người đánh từ hoa viên tới trường luyện võ, ước chùng qua một canh giờ mới yên tĩnh lại.
"Được rồi được rồi, đệ nghỉ một lát đã." Thẩm Thiên Khiêm ngồi dưới đất thở dốc, "Vốn đã đi hết ba bốn tiêu cục, vừa trở về cả cơm cũng chưa ăn."
"Võ công có tiến bộ, nhưng tính tình vẫn phải sửa." Thẩm Thiên Phong kéo hắn đứng lên, "Đi ăn cơm nghỉ ngơi đi."
Thẩm Thiên Khiêm thư giãn gân cốt một chút, vừa ngáp vừa về ngủ. Thẩm Thiên Phong đặt đao kiếm vào giá binh khí, quay đầu lại liền thấy Diệp Cẩn đang đi về phía này.
"Sao ngươi lại tới đây." Thẩm Thiên Phong đi tới.
Diệp Cẩn nói, "Lại đây nhìn ngươi, thuận tiện tiêu thực."
Thẩm Thiên Phong bật cười, "Vẻ mặt gì đây."
"Ăn nhiều." Diệp Cẩn vẻ mặt đau khổ, "Mẫu thân cứ nhìn chằm chằm ta." Hoàn toàn không có khả năng bỏ dở, chỉ phải ngoan ngoãn ăn hết.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!