Chương 208: Phiên ngoại : Cục bông mất tích ký

CỤC BÔNG MẤT TÍCH KÝ!

Edit: Spum

-chan

Giữa tuần cuối tháng sáu, trên đường lớn Thành Vân Lam có thêm không ít quầy bán hoa sen, trong tửu lâu trà phường cũng có thêm không ít điểm tâm mang sắc thái tương đồng với hoa sen, tất cả đều là vì nghênh đón lễ hội ngắm sen.

Sở quốc nước giàu binh mạnh, dân chúng an cư lạc nghiệp, thương bẩm túc nhi tri lễ tiết(*), hoa sen thanh khiết không nhiễm bùn tất nhiên cũng trở thành vật lí tưởng tượng trưng cho nhân cách, bởi vậy tầng lớp nhân văn nhã sĩ rất coi trọng ngày hội này, mà với dân chúng mà nói, ngày hôm đó không chỉ được ngắm nhìn mĩ cảnh tiếp thiên liên diệp ánh nhật hà hoa (**), mà còn có thể thả đèn hoa xem hội đèn lồng, rồi đến chùa miếu xin bức hương đồ cầu may mắn, ăn một bữa cơm chay hoa sen mà thường ngày không hay dùng, xem như vui vẻ cát tường.

(*) Trong nhà đủ lương thực mới nghĩ tới chuyện coi trọng lễ tiết.

(**) Ánh nhật hà hoa là chỉ hiện tượng ánh mặt trời phản chiếu lên hoa sen tạo nên sắc hồng thẫm kì diệu, là 1 cảnh đẹp nổi tiếng của Tây Hồ. 2 câu trên nằm trong bài thơ Hiểu xuất Tĩnh Từ Tự tống Lâm Tử Phương của nhà thơ Dương Vạn Lý: "Tiếp thiên liên diệp vô cùng bích. Ánh nhật hà hoa biệt dạng hồng" được dịch bởi Tùng Văn như sau: "Liền trời sắc lá xanh xanh ngắt. Nắng chiếu màu hoa thẫm lạ lùng".

Trong Truy Ảnh Cung, một hồ hoa sen cũng nở rộ rực rỡ, giữa hồ có một chiếc thuyền nhỏ, Thẩm Thiên Lăng đang ngồi dựa trên đầu thuyền lật sách, Cục Bông nằm trong lòng y, trên đầu có một cánh hoa sen, mắt đậu đen sáng lấp lánh, cảm thấy mình thật là đẹp quá đi!

Tần Thiếu Vũ lướt qua mặt nước, vững vàng đáp xuống thuyền.

"Xong việc rồi sao?" Thẩm Thiên Lăng ngồi dậy.

"Ừ." Tần Thiếu Vũ nói, "Dẫn ngươi về thay quần áo, chúng ta xuống núi dùng cơm."

"Xuống núi?" Thẩm Thiên Lăng khó hiểu, "Hồi nãy Trương thẩm có nói, buổi tối sẽ nấu củ sen hầm xương sườn, còn cố ý dặn ta giữa trưa phải ăn ít một chút."

Tần Thiếu Vũ bật cười, "Củ sen hầm xương sườn để đó làm bữa khuya đi, đêm nay trong thành rất náo nhiệt, để lỡ thì rất đáng tiếc."

"Chíp!" Cục Bông cũng nghiêm túc gật đầu.

Thẩm tiểu thụ thật không biết nói gì nữa, biết cái gì không mà chíp hả? Vừa nghe thấy thịt bò xương sườn hạt dưa là lập tức gật đầu, còn nghe thấy rau xanh thì giả bộ ngủ ngay, sắp thành tinh rồi đó……

Giữa hè, Truy Ảnh Cung ở trong núi xem như mát mẻ, nhưng trong thành thì rất oi bức. Thẩm Thiên Lăng đứng ở trong phòng, chọn một bộ quần áo mỏng để thay, Cục Bông đứng trên cửa, xòa ra đôi cánh ngắn ngủn tỏ vẻ mình cũng muốn mặc quần áo.

Tần Thiếu Vũ hỏi, "Sao gần đây nó lại mập lên rồi?"

"Phải không?" Thẩm Thiên Lăng nói, "Ta thấy bình thường mà, chắc là vừa tắm xong nên lông hơi xù thôi!" Hao tổn tâm cơ tìm lí do cho con trai gì đó, vừa nhìn đã biết là ruột thịt.

Tần Thiếu Vũ lắc đầu, "Về sau cho nó ăn ít chút đi." Trên mặt đất có không ít châu ngọc lúc trước Tiểu Phượng Hoàng chơi còn dư lại, hắn không cẩn thận đạp phải một hạt dưới chân. Cục Bông thấy vậy lập tức nhảy xuống cửa lắc lư chạy tới vươn móng ra đạp thẳng lên chân cha nó, ngưỡng đầu tức giận nhìn hắn, mắt đậu đen đầy kiên nghị — mau nâng lên đi!

Tần Thiếu Vũ lại bị giật mình, "Nghe hiểu thật sao?"

Thẩm Thiên Lăng:……

Vị thiếu hiệp này ngươi nghĩ nhiều rồi.

"Cung chủ, công tử." Ám vệ ở bên ngoài nói, "Xe ngựa đã chuẩn bị xong rồi."

"Đi thôi." Thẩm Thiên Lăng thuận tay cầm một cái áo choàng màu đỏ khoác lên người con trai – dù sao cũng là một con hỏa phượng hoàng mà, chắc không sợ nóng đâu nhỉ.

Vật biểu tượng giang hồ vui sướng đi theo phía sau, hơn nữa âm thầm tiếc nuối tiểu đồng bọn Nhật Nguyệt Sơn Trang và Thất Tuyệt quốc đều không ở đây, không thì có thể đi uống tiệc rượu rồi, cùng nhau đi uống tiệc rượu gì đó, nghĩ chút thôi đã thấy vô cùng tốt đẹp rồi, tình huynh đệ thật là khiến người ta cảm động.

Sau khi dân chúng dưới núi nhìn thấy người của Truy Ảnh Cung, vẫn luôn nhiệt tình chào hỏi, hơn nữa biểu đạt khát vọng muốn được sờ bàn tay nhỏ. Cục Bông ngồi xổm trên đầu vai Thẩm Thiên Lăng, dương dương tự đắc xòe cành ra, khoe áo choàng của mình với người xung quanh, thậm chí còn xoay vòng vòng, thật biết quan tâm cho người xem tại hiện trường, không hổ là do ảnh đế vất vả khổ sở sinh ra, quả nhiên rất có phong phạm siêu sao.

Ông chủ tửu lâu đã sớm chuẩn bị xong nhã gian bên cạnh cửa sổ, quay đầu là có thể thấy ngay sông Vân Lam uốn lượn, phong cảnh tuyệt đẹp còn có gió lạnh thổi vi vu, cũng không cảm thấy oi bức nhiều. Thức nhắm trên bàn là trà lá sen, gỏi ngó sen, bánh hoa sen và táo hạt sen, tuy đơn giản nhưng rất hợp với không khí, thanh đạm ngon miệng rất tốt để khai vị. Chỉ là đối với ám vệ anh tuấn tiêu sái mà nói, mấy món nhỏ nhoi đó hiển nhiên là rất không đủ ăn, gần như là tiểu nhị còn chưa buông xuống thì cái đĩa đã sạch, có thể nói là gió cuốn mây tan, ông chủ hết cách, đành phải đổi cái đĩa tinh xảo thành một cái thùng mới miễn cưỡng ứng phó nổi.

Vật biểu tượng giang hồ vừa ăn vừa cảm khái, sức ăn của chúng ta thật là tốt, vừa nhìn là biết rất khỏe mạnh rồi.

Cục Bông thì lại chẳng có hứng thú gì với mấy món chay này, chọt chọt mấy hạt sen xong liền nhảy khỏi ngực Thẩm Thiên Lăng, lắc lư chạy mấy vòng trong tửu lâu, thuận lợi được vô số người xoa đầu và chơi ném cao cao, cảm thấy vô cùng sảng khoái thậm chí còn từ chỗ di thái thái nhà Trương viên ngoại trong thành lấy được một chuỗi trân châu, đúng là thật biết cách làm giàu.

Bóng đêm dần đến, hai bên tửu lâu thắp đèn lồng đỏ, trên đường lớn cũng dần náo nhiệt hẳn lên. Thẩm Thiên Lăng nuốt xuống ngụm canh cuối cùng, sau đó thỏa mãn nói, "Ăn no rồi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!