Chương 20: Tìm không thấy lồng ngực anh anh anh!

Trong phủ nha dưới núi, Ôn Liễu Niên sau khi nhận được lời nhắn của ám vệ, liền y theo lời của Tần Thiếu Vũ mà phái nha dịch trông coi thi thể Vương Chùy, hơn nữa còn ở trong phòng bày ra một khối băng lớn. Đợi đến khi đoàn người của Tần Thiếu Vũ đuổi tới, Ôn Liễu Niên đã ở cửa phủ nha đợi nửa ngày, hiển nhiên phi thường sốt ruột.

"Trời đang nóng, Ôn đại nhân ở trong phòng chờ là được, hà tất đứng ở đây chịu khổ." Thẩm Thiên Lăng nhìn cũng thấy choáng.

"Công tử có điều không biết." Ôn Liễu Niên thở dài, "Xảy ra chuyện tà môn như thế, ta còn ngồi được ở đâu."

"Tà môn?" Tần Thiếu Vũ khẽ nhíu mày.

"Đúng vậy." Ôn Liễu Niên gật đầu, mang mọi người đi vào bên trong nói, "Một lời khó nói hết, Cung chủ xem qua liền biết."

"Bộ dạng thi thể rất kỳ quái?" Hoa Đường thuận miệng hỏi.

"Đúng vậy." Ôn Liễu Niên nói, "Trên mặt cùng cơ thể thì giống như bị mãnh thú trảo qua, cơ hồ nhìn không ra nguyên hình, quỷ dị chính là miệng vết thương trắng bệch, ngay cả một giọt máu cũng không có."

Sau lưng Thẩm Thiên Lăng chậm rãi lạnh đi.

Ở ngoài phòng khám nghiệm tử thi, dụng cụ khám nghiệm đã sớm chuẩn bị tốt. Tần Thiếu Vũ tất nhiên sẽ không để Thẩm Thiên Lăng xem mấy thứ không sạch sẽ này, bởi vậy bảo ám vệ mang y đến phòng khác chờ.

"Công tử muốn ăn điểm tâm?" Ám vệ thực chân chó.

"Không cần ." Thẩm Thiên Lăng lắc đầu, "Vừa rồi các ngươi cũng đã nghe Ôn đại nhân nói, có thể đoán được là ai làm không?"

"Về con đường võ công thì không biết, nhưng nếu nhắc tới miệng vết thương trắng bệch không đổ máu, hình như… Ngao." Ám vệ Giáp một câu còn chưa nói xong, liền bị đồng bạn bên người nhéo cho một cái, vì thế kinh hô ra tiếng.

Thẩm Thiên Lăng bị hoảng sợ, "Làm sao vậy?"

Ám vệ Ất là đầu sỏ gây nên lại tươi cười đầy mặt nói, "Không có việc gì, bệnh trĩ của hắn phát tác."

Ám vệ giáp: …

Thẩm Thiên Lăng: …

"Đúng vậy." Tuy rằng không rõ chính mình vì cái gì bị nhéo, nhưng suy xét đối phương so với mình cơ trí hơn, cho nên ám vệ Giáp vẫn phối hợp mà khổ bức nói, "Mấy ngày gần đây ăn cay, lại phát tác."

Thẩm Thiên Lăng đồng tình nói, "Ngươi nên sớm trị liệu đi, không thì sẽ nghiêm trọng." Bị rò hậu môn gì đó nghe qua liền phi thường thảm thiết, hơn nữa nơi này cũng không có cách nào làm phẫu thuật, tiểu cúc hoa nhất định phải hảo hảo bảo hộ a.

"Đúng vậy đúng vậy." Ám vệ Giáp gật đầu, "Đa tạ công tử."

"Tiếp tục nói, nếu nhắc tới miệng vết thương không đổ máu, trên giang hồ có ai?" Thẩm Thiên Lăng đem đề tài kéo trở về.

"Chúng ta cũng nhớ rõ không rõ lắm." Ám vệ Ất vẻ mặt nghiêm túc, "Công tử có thể tự mình hỏi Cung chủ."

"Không nhớ rõ cũng nói thử xem, ta muốn nghe." Thẩm Thiên Lăng thực cố chấp, nhưng so với cái gì cũng không biết thì tốt hơn.

Ám vệ Giáp lập tức quay đầu nhìn đồng bạn —— Thật sự không thể nói sao? Khi công tử nói "Ta muốn nghe" thật là phi thường phi thường nhuyễn, ta căn bản là chống đỡ không nổi.

Ám vệ Ất kiên định nói, "Cung chủ làm xong chuyện sẽ ra ngay , mấy chuyện này thuộc hạ không dám vọng đoán thêm, còn thỉnh công tử thứ lỗi."

Ám vệ Giáp: …

Bồi công tử trò chuyện phiếm mà thôi cũng cần nghiêm túc vậy sao!

Thẩm Thiên Lăng cũng có chút , bất quá cũng không tiếp tục ép buộc, rót tách trà chậm rãi uống, rồi lại thường xuyên trông ra bên ngoài.

"Công tử nếu nhàm chán, liền trước về nội thất nghỉ ngơi một chút đi." Ám vệ tri kỷ đề nghị, "Dù sao ngồi ở đây cũng không có làm gì."

"Không ngủ, ta ở đây chờ hắn." Thẩm Thiên Lăng bình thường kỳ thật rất thích ngủ trưa, bất quá hôm nay lại xảy ra nhiều chuyện như vậy, cũng không còn tâm tư mà ngủ nữa.

Mọi người đợi một lúc chính là hai canh giờ, đợi khi Tần Thiếu Vũ cùng Hoa Đường rốt cục ra khỏi phòng khám nghiệm tử thi, thì đã sớm muộn giờ cơm trưa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!