Chương 52: Ngoại truyện 1: Tiếc nuối

Edit: salemsmall

Vân Quý phi là vị phi tử an phận thủ thường, ít gây sự chú ý nhất hậu cung. Thế nhưng bà lại sinh liền một lúc được hai nữ nhi. Giữa đám hoàng tử công chúa nhiều vô kể, hai vị công chúa Diễm Dương và Kiêu Dương lại được Hoàng đế yêu chiều như thể yêu đôi mắt của chính mình.

Nhưng từ nhỏ, tình cảm giữa hai vị công chúa này cực kỳ không tốt, càng lớn lên lại càng giống một đôi tỷ muội cùng cha khác mẹ. Nếu hôm nay Diễm Dương luyện được một điệu múa thì nhất định Kiêu Dương cũng phải học một bộ kiếm pháp phức tạp.

Hai người biểu diễn trước mặt phụ hoàng, không tranh được cao thấp thì nhất quyết không chịu bỏ qua. Trái lại, nếu như Kiêu Dương kiếm được ở đâu đó một con ngựa tốt thì ngày hôm sau, nhất định Kiêu Dương cũng phải mua được châu báu có giá trị liên thành để mọi người càng hâm mộ mình hơn.

Nhiều năm về sau, Diễm Dương hồi tưởng lại những ký ức thời niên thiếu, ngoại trừ cảm giác thổn thức như thể chuyện đã qua mấy đời thì chỉ còn lại sự hối hận. Tranh đấu như vậy có cái gì hay đâu?

Đáng tiếc, thời gian không cho nàng có cơ hội để quay đầu, cho dù nàng có là đệ nhất trưởng công chúa Đại Dạ đi chăng nữa.

Ngày ấy, cũng vẫn là cuộc so tài nhàm chán giữa nàng và Kiêu Dương. Kiêu Dương bị thua nàng nên giận dữ, tự mình dẫn theo đội cấm vệ quân thân tín đi bắt nàng. Nàng ta ỷ vào khinh công tốt nên đã cùng đội cấm vệ quân thu hẹp vòng vây càng lúc càng nhỏ.

Dưới tình hình cấp bách, nàng buộc phải trốn vào một chiếc xe ngựa trên đường cái.

Nghe thấy tiếng người xa dần, Diễm Dương mới đắc ý nhảy ra khỏi xe ngựa.

Chắc hẳn là do đắc ý quá nên nàng tung người hơi xa, chuẩn bị ngã nhào xuống đất thì may mắn thay lại lao vào lồng ngực của một người.

Đó chính là lần đầu tiên Diễm Dương và Kỷ Đình gặp gỡ.

Lúc đó, Kỷ Đình vừa mới đi lĩnh thưởng từ chỗ Hoàng đế, tới gần xe ngựa nhà mình thì đột nhiên có một thiếu nữ nho nhỏ lao ra. Hắn là người đã quen với việc né binh khí, nhưng chẳng biết tại sao, lúc đó lại không chút do dự mà đưa tay ra đón.

Thiếu nữ ôn hương mềm mại nhào vào lồng lực, vầng trán trơn bóng mịn màng đập vào lồng ngực rắn rỏi của hắn khiến nàng không nhịn được mà kêu lên một tiếng yêu kiều.

Thừa dịp ánh nắng rực rỡ phản chiếu lên ao sen phía sau lưng, Kỷ Đình cúi đầu ngắm nhìn thiếu nữ trong ngực. Nàng có dung mạo tuyệt trần, so với nụ hoa sen chớm nở trong ao sen kia còn tươi tắn mềm mại hơn. Mùi hương của thiếu nữ từ tóc mai và quần áo tinh nghịch len lỏi vào chóp mũi hắn.

Trán Diễm Dương bị đụng đến đau đớn, nàng bất giác muốn đưa tay lên xoa xoa, nhưng cánh tay lại bị kìm kẹp bởi hai cánh tay như hai kìm sắt. Nàng tức giận ngẩng đầu lên, quát lớn:

"To gan! Còn không buông bổn cung ra!"

Đó là lần cuối cùng nàng xưng "Bổn cung" với Kỷ Đình. Từ đó đến hơn mười năm về sau, cho dù là khi khắc khẩu kịch liệt nhất, thậm chí là động thủ, ở trước mặt hắn, nàng vẫn chỉ tự xưng là "Ta

". Người thiếu niên cao lớn mặc khôi giáp cứ nhìn chằm chằm nàng mà vẻ mặt như không có chút biểu tình. Hắn đứng ngược ánh mặt trời, vầng sáng xung quanh khảm lên người hắn một vòng kim quang chói lọi. Dưới hàng mi dài là đôi mắt sáng như sao trên trời. Đệ nhất trưởng công chúa Đại Dạ lặng lẽ đỏ mặt."Ngươi..." Sau một lúc lâu thấy hắn vẫn bất động, sức lực trong tay lại không biết nặng nhẹ, Diễm Dương bị đau đến mức hai mắt ngấn lệ, giọng nói cũng trở nên nghẹn ngào, "Tay của ta... Sắp bị ngươi bóp nát rồi.

"Lúc này Kỷ Đình mới như sực tỉnh cơn mơ, vội vàng buông lỏng tay, trong lòng cũng cảm thấy thật có lỗi, liền nhẹ nhàng xoa xoa tay nàng. Trưởng công chúa mỹ mạo vô song cắn đôi môi hồng nhuận, đôi mắt xinh đẹp nhìn Kỷ Đình. Hắn cảm thấy có chút không ổn, lập tức cứng ngắc thu tay về."Ta là Diễm Dương, " Nàng xoa chỗ hắn vừa đụng vào, nhẹ giọng hỏi, "Ngươi là ai?"

"Kỷ Đình."

Đôi mắt xinh đẹp của Diễm Dương bừng sáng, chớp chớp: "Là ngươi à!"

Thiếu niên anh dũng nhất và cũng kiệm lời nhất Thượng Kinh, thì ra lại người trẻ tuổi như thế, cũng... anh tuấn như thế...

Nụ cười này của nàng khiến cuộc đời của Kỷ Đình vốn dĩ chỉ có kỵ binh đơn độc lạnh lẽo chinh phạt thiên hạ, bỗng chốc đã trở nên tươi đẹp vô cùng.

***

Khi biết được đó chính là Diễm Dương công chúa mà đương kim Thánh thượng thương yêu nhất, trong nội tâm Kỷ Đình vừa mừng lại vừa cảm thấy nặng nề... Nàng có cái tên nghe thật là hay, cũng có thân thế thật là hiển hách, nhưng hắn lại không xứng với nàng.

Ngày hôm sau, hắn hạ quyết tâm tiến cung, định cầu Hoàng thượng phái hắn ra chiến trường đánh Tây Lý.

Cách điện còn một khoảng khá xa đã nghe thấy tiếng hô quát trong trẻo của thiếu nữ xen lẫn với tiếng đồ đạc bị đập vỡ, cung nhân dẫn đường lập tức cất giọng nịnh nọt giải thích với thiếu niên chiến tướng thân thuộc với vua:

"Là Diễm Dương công chúa ạ... Vị tiểu tướng quân của Lý gia nhận được lệnh bài môn chủ Ám Dạ cốc, bèn cầm lệnh bài vào cung xin hoàng thượng ban hôn. Vốn dĩ là hướng vào Diễm Dương công chúa, ai ngờ Kiêu Dương công chúa... Chuyện này đã náo loạn suốt cả một buổi sáng rồi vậy mà Hoàng thượng vẫn không có biện pháp nào, ngài ấy đang rất đau đầu..."

Kỷ Đình nghe xong nghĩ thầm, Thánh thượng ngày thường sát phạt quyết đoán là thế, sao có thể không có biện pháp chỉnh đốn một công chúa chứ.

Nhưng mà nghĩ lại, đó là Diễm Dương công chúa, ai có thể... nỡ chỉnh đốn nàng đây?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!