Edit: salemsmall
Cái cảm giác mà cả thế giới chỉ có mình hắn hiểu nàng thật là tuyệt vời, khiến hắn cho dù có dùng cả hai tay để dâng Đại Dạ lên vẫn không cảm thấy đủ.
________________
Mọi người đều cho rằng bởi vì Lục hoàng tử nhắc lại chuyện Kỷ Nam nghiên cứu chế tạo lân thạch, khiến Kiêu Dương công chúa nhớ tới Lý Hà Việt đã từng chết thảm, nên mới thất thường như vậy.
Nhưng ai dè, khi một cung nữ tiến lên đỡ đã bị móng tay sắc nhọn của bà cào phải, sau đó lập tức kêu thảm thiết ngã xuống đất, mặt mũi trướng đen, co giật một lúc rồi tắt thở.
Rõ ràng hai mắt Kiêu Dương công chúa đã đỏ sọng, ngay cả bóng người cũng không nhìn rõ nhưng lại có thể lao về phía Kỷ Nam một cách chính xác, trong miệng bà còn phát ra tiếng kêu vô cùng quái dị, giơ móng tay đen thui sắc nhọn như một lưỡi dao tẩm độc, điên loạn đâm về phía Kỷ Nam.
Mộ Dung Nham một tay ôm chặt Kỷ Nam vào trong ngực, tay kia tưới nội lực, ống tay áo rộng không gió mà tung bay, tạo thành một bức tường cứng như đá ngăn cách Kiêu Dương công chúa đang nổi điên.
Hoàng đế cũng lập tức đứng dậy, liếc nhìn Mộ Dung Nham đang ôm chặt Kỷ Nam một cái. Mộ Dung Nham vừa vung tay áo cản lại những chiêu cào cấu cắn xé của Kiêu Dương, vừa lo lắng nhìn ông.
Mộ Dung Thiên Hạ lớn tiếng sai người nhanh chóng chế trụ Kiêu Dương công chúa, nhưng công chúa là kim chi ngọc diệp, nên bọn thị vệ nhất thời không dám xuống tay, cuối cùng vẫn là Diễm Dương trưởng công chúa phải ra tay, dùng một con dao đâm Kiêu Dương hôn mê bất tỉnh.
Kiêu Dương công chúa ngã xuống đất ngất đi, cung nhân và thị vệ lại nghĩ đến tiểu cung nữ vừa chết thảm, cũng không dám bước lại gần mà chỉ vây thành một vòng tròn lớn xung quanh Kiêu Dương công chúa.
Trong điện còn quanh quẩn tiếng thét thê lương cổ quái, khiến người người sởn tóc gáy...
Phía trên, Đoan Mật thái hậu nhỏ giọng nói: "Chuyện này... Kiêu Dương công chúa... Hình như là trúng độc rồi...
"Đoan Mật Thái hậu xuất thân từ tộc Thiên Mật, thứ mà tộc Thiên Mật am hiểu nhất, ngoại trừ dung nhan thì chính là độc dược. Bởi vậy sau khi bà ta nói ra câu này, tất cả mọi người vừa mới buông lỏng được chút ít đã đồng loạt trở nên căng thẳng. Từ Hiếu Thái hậu ôm chặt Lục hoàng tử, khóc nức nở:"Kiêu Dương! Nữ nhi số khổ của ai gia..."
Sắc mặt Mộ Dung Thiên Hạ vô cùng khó coi, trầm giọng ra lệnh: "Đưa Kiêu Dương công chúa đi, trói tay chân nàng lại để phòng ngừa khi nàng tỉnh lại đi đả thương người khác... Hôm nay, tất cả những người có liên quan ở trong điện, ngoại trừ hai vị Thái hậu nương nương thì đều không được xuất cung nếu như sự việc chưa được điều tra rõ ràng."
***
Chuyện lần này náo loạn khắp cả Từ Vân cung, bởi vì ngày hôm ấy, hai vị Thái hậu cố ý bức bách Kỷ Nam và Kỷ gia trước mặt mọi người, nên cả điện đều là cung nhân và thị vệ.
Sau sự việc ngoài ý muốn của Kiêu Dương công chúa đã thật sự gây nên động tĩnh quá lớn nên những lời đồn đại đã không thể ngăn chặn.
Hiện giờ, người trong Thượng Kinh đều biết chuyện Kiêu Dương công chúa trúng độc có liên quan đến Thần Võ đại tướng quân, vì thế mà một nhà Kỷ gia đã bị giam giữ trong hậu cung.
Bên ngoài ầm ĩ đến long trời lở đất, nhưng trong điện Bảo Hòa lại vẫn tĩnh lặng như không có gì chuyện gì xảy ra.
Phụ tử Mộ Dung Thiên Hạ đang thảnh thơi đánh cờ.
"Con lại thua rồi.
"Hoàng đế hạ xuống một quân cờ, giành thắng lợi nên ông cười đến là đắc ý. Mộ Dung Nham yên lặng thở dài."Đến hôm nay, rốt cuộc trẫm mới có thể hiểu được lời mà lão quốc sư nói ngày đó." Mộ Dung Thiên Hạ ngả người về sau, cười cười nhìn về phía nhi tử đang thở dài của mình, "Nham Nhi, Tiểu Lục và Kỷ Nam chính là hai ngôi sao nhỏ, thao túng sao Đế vương của con, hai người đó cứ xoay quanh con, thật là khổ cho con quá..."
"Phụ hoàng đừng trêu ghẹo nhi thần nữa."
Mộ Dung Nham cau mày, chậm rãi nói: "Giữ Kỷ gia ở lại trong cung cũng không phải là kế sách lâu dài, lời đồn bên ngoài càng lúc càng nghiêm trọng. Không biết phụ hoàng án binh bất động như vậy, rốt cuộc là có thâm ý gì ạ?"
"Có thâm ý gì ư?"
Mộ Dung Thiên Hạ cười, "Cái đó gọi là... Không cần đánh mà khuất phục được kẻ địch.
"(*) (*) Là một trong số những quan điểm của Binh pháp tôn tử. Chiến lược thắng lợi trọn vẹn là không cần đánh mà khuất phục được kẻ địch."Nhưng mà kẻ đầu sỏ gây nên này, cũng không phải là kẻ đơn giản có thể khuất phục!" Mộ Dung Nham không đồng ý lắc đầu, "Huống hồ, nếu như bắt được kẻ đó, thì Tây Lý bên kia, phải giải thích như thế nào?"
Lời này của hắn rất trực tiếp, giọng điệu cũng không còn vẻ khiêm tốn khách khí như trước, nhưng ngược lại càng khiến Mộ Dung Thiên Hạ thoải mái, tâm tình vui vẻ đi trêu đùa hắn, "Giải thích sao... Nếu thật sự không làm được thì cứ mang Thần Võ đại tướng quân ra làm vật tạ tội là được rồi... Ha ha! Có Nhị hoàng tử Điện hạ của chúng ta ở đây, không đến lượt trẫm phiền lòng chuyện này."
"Phụ hoàng..." Mộ Dung Nham bất lực, dùng tay đỡ trán,
"Mấy viên tướng trong triều, những người già thì đã quá già mà những người trẻ thì lại quá trẻ. Nàng là đại tướng quân duy nhất có thể thay người tranh đấu giành thiên hạ trong vòng mười năm tới."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!