Edit: salemsmall
Giọng nói của hắn thật dễ nghe, nhưng không hiểu sao lại khiến cho người ta cảm thấy nhói trong tim: "Ông ấy không thể cho ta một người phụ thân bình thường, trái lại, ta cũng không thể cầu mong ông ấy giống như những người phụ thân bình thường khác, một lòng một dạ, cẩn thận, quan tâm chu đáo tới mẫu phi của ta... Ngộ Bạch, là ta sai rồi, bắt ông ấy dùng cả thiên hạ để tùy hứng với ta lần này."
_________________
Trời vừa hửng sáng, Mộ Dung Nham đã ung dung tỉnh lại.
Chăn mền trên người Kỷ Nam bị nàng đạp xuống bên dưới eo, cả người nàng giống như một tiểu hài tử dựa vào trong lồng ngực hắn sưởi ấm, say sưa trong giấc mộng đẹp, ngủ đến mê mệt.
Trong chăn vừa ấm vừa thơm, Mộ Dung Nham ôm thân thể mềm mại trắng nõn thơm ngát trong ngực, nhắm mắt có chút lưu luyến không rời. Hắn vùi đầu vào bên gáy nàng, hít một hơi thật sâu, lại dùng chăn mền quấn nàng lại thật kỹ, lúc này mới khẽ khàng mặc quần áo rời đi.
Lúc một góc áo bị kẹt lại ở song cửa sổ khi nhảy ra bên ngoài, trong lòng hắn khẽ giật thót, còn chưa nghĩ tới đây là điềm báo gì, thì vừa khéo đã bị Kỷ Đình chặn lại ở ngay đầu tường.
Mộ Dung Nham ra vẻ bình tĩnh cười cười với vị đệ nhất thần tướng Đại Dạ, hắn hơi khom mình hành lễ, nhưng trong lòng lại đổ mồ hôi lạnh, không biết lúc này nên xưng hô với Kỷ Đình thế nào cho phải... Người vừa mới đi ra khỏi khuê phòng của nữ nhi nhà ông, tóc mai tán loạn, quần áo không chỉnh tề, cũng không thể gọi ông là Kỷ đại tướng quân như bình thường rồi?
Nhưng nếu hắn dám gọi thẳng một tiếng "Nhạc phụ đại nhân
", chỉ sợ từ nay về sau, đêm nào Thần Võ đại tướng quân kia cũng sẽ đối xử với hắn như đêm qua... Mộ Dung Nham còn đang chần chừ, Kỷ Đình đã lạnh giọng mở miệng:"Chuyến đi tới Ám Dạ cốc lần này của điện hạ, không biết có thuận lợi hay không?"
Mộ Dung Nham lập tức cung kính cúi đầu trả lời: "Vô cùng thuận lợi, hôm nay ta sẽ đến chỗ Kiêu Dương cô cô."
Kỷ Đình vừa nghe vậy liền khẽ gật đầu, sau đó giơ tay ra ném tới một bọc đồ.
Mộ Dung Nham thấy ông dùng một tay nhẹ nhàng linh hoạt, nhưng ai ngờ khi hắn nhận lấy thì hai cánh tay như trĩu xuống. Nếu không phải cả người kịp thăng bằng lại, thì suýt chút nữa hắn đã nhỡ tay quẳng nó ra đầu tường rồi.
Hắn lảo đảo một bước, ngẩng đầu lên nhìn vào mắt Kỷ Đình thì lập tức hiểu được, ông đang cố ý lợi dụng cơ hội này để cho hắn "đẹp mặt".
"Chắc hẳn Vương phi đã phải ngày đêm chế tạo gấp gáp, làm phiền rồi, làm phiền rồi!
"Mộ Dung Nham nào dám phê bình kín đáo, mà ngược lại thái độ còn khiêm tốn dè dặt hơn. Mộ Dung Nham không nhìn thấy hai bàn tay của Kỷ Đình ở sau lưng đã nắm chặt lại, chỉ thấy vẻ mặt ông vẫn lạnh nhạt như cũ, phất tay nói:"Không dám, chỉ mong điện hạ đừng quên lời hứa hẹn của chúng ta."
"Đó là điều đương nhiên! Xin ngài và vương phi đừng lo lắng. Ta cam đoan, cả đời này sẽ bảo vệ Tiểu Tứ thật chu toàn, bất luận phải trả giá lớn như thế nào."
Bộ dạng ôn hòa khiêm tốn của hắn nhìn vô cùng đáng tin, chỉ là, từ trong cổ áo được nới lỏng, nhìn thấp thoáng thấy mấy dấu vết màu đỏ mập mờ, khiến cho Kỷ Đình cảm thấy vô cùng tức giận và chướng mắt.
Bàn tay ở sau lưng vừa mới buông lỏng đã lại nắm chặt vào, nhưng hết lần này tới lần khác, ông lại không làm gì được hắn.
Kỷ Đình bỗng nhiên nhớ đến một kẻ cũng đáng hận không kém kẻ đang đứng trước mặt, rạng sáng nay sẽ đưa Tiểu Ly về lại mặt. Cuối cùng ông cũng cảm thấy có chỗ trút giận, lúc này mới cắn răng phất tay thả Mộ Dung Nham đi.
***
Kiêu Dương công chúa thức dậy rất muộn.
Giờ Ngọ gần trôi qua, Mộ Dung Nham đợi khoảng hai chung trà, mới được nhìn thấy bà.
Kiêu Dương vừa vào cửa, thấy là hắn, lập tức cười đến chói mắt mà lạnh lùng, sau đó cất giọng giễu cợt hỏi: "Nhị hoàng tử đến chỗ bổn cung làm gì vậy?"
"Dĩ nhiên không phải là đến thỉnh an cô cô rồi."
Mộ Dung Nham cũng không có tâm trạng nói mấy lời khách sáo vòng vo với bà, "Cháu có một thứ cho Hà Việt.
"Nhắc đến Lý Hà Việt, quả nhiên sắc mặt Kiêu Dương lập tức thay đổi. Trước khi Mộ Dung Nham đến đây, còn cảm thấy hơi tức giận vì Kiêu Dương đứng sau lưng Thái hậu thao túng chuyện tứ hôn, vốn định dồn ép bà để xả giận cho Kỷ Nam. Nhưng khi thấy vẻ mặt bà lúc nhắc đến Lý Hà Việt, hắn lại cảm thấy không đành lòng. Hắn lấy một tấm lệnh bài ra từ ống tay áo:"Đây là lệnh bài Ly Vẫn, ta giao hỏa khí mà Hà Việt dùng ở Tây Lý cho Ám Dạ cốc chủ, cốc chủ tự thấy không địch lại được, bởi vậy đã nhờ ta đưa tấm lệnh bài này cho Hà Việt, cũng muốn ta nói cho hắn biết:
Dựa vào khả năng của hắn, làm một môn chủ Ly Vẫn, là hoàn toàn xứng đáng.
"Lệnh bài Ám Dạ cốc đều được chế tác từ sắt đá ngàn năm, cầm trong tay vừa nặng vừa lạnh lẽo. Kiêu Dương dùng hai tay nâng lấy, giống như ngày ấy, bà cũng dùng hai tay ôm lấy hai gò má lạnh như băng của nhi tử nằm trong quan tài. Hai mắt bà lập tức đỏ sọng, lã chã chực khóc..."Tin tức chiến đấu nơi tiền tuyến đa phần là tuyệt mật, chỉ trình lên mình Hoàng đế xem. Những lời đồn đại trong quân vô cùng kì dị, cô cô lại không đích thân tới, cho nên có lẽ không thể nào biết rõ ràng: Ngày ấy, vốn dĩ cháu phải là người đi ra khỏi thành ứng chiến Lý Nha."
Mộ Dung Nham nhìn Kiêu Dương công chúa nước mắt tràn mi, giọng nói cũng trở nên nhẹ nhàng hơn rất nhiều,
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!