Chương 45: (H)

Chỉ nghĩ đến bộ dáng của nàng khi bị ức hiếp có biết bao đáng yêu, mà nhất thời quên mất, người nằm bên dưới mình, cũng đường đường là Thần Võ đại tướng quân Đại Dạ kiêm môn chủ Bạch Hổ!

Quả đúng là "Trên đầu chữ sắc có cây đao."

____________

Bị Đoan Mật thái hậu tuyên triệu vào cung khiến Kỷ Nam cảm thấy sự tình có chút không ổn, nhưng thái giám tuyên chỉ lại chặn nàng giữa đường trước mắt bao người, nên nàng không thể kháng chỉ được.

Mà chết tiệt, người nào đó không biết đã đi nơi nào, hai ngày nay không có tin tức.

Trên đường đi tới điện Thiên Mật, Kỷ Nam thầm mắng hắn một ngàn lần trong lòng.

Ai ngờ, bước vào điện, chờ đón nàng lại không phải là Thái hậu nương nương.

Kỷ Nam đang khẽ thở phào nhẹ nhõm, thì đột nhiên nhìn thấy một thiếu nữ xinh đẹp mặc chiếc váy màu hống nhạt chạy tới từ bên cạnh điện. Thiếu nữ dừng lại trước mặt nàng, mỉm cười nhìn nàng.

"Ngươi là ai thế? Tại sao lại đứng ở đây? Có phải chúng ta đã từng gặp nhau rồi hay không?" Thiếu nữ xinh đẹp nghiêng đầu, cười hồn nhiên hỏi Kỷ Nam.

Thái giám dẫn đường đã đi mất tự lúc nào, những cung nữ dâng trà đứng nghiêm túc ở một bên, vẫn là bộ dáng mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, không kẻ nào dám lên tiếng.

Kỷ Nam có chút xấu hổ, xoay người thi lễ với nàng ta:

"Bái kiến Khuynh Thành công chúa, thần là Kỷ Nam - Thần Võ tướng quân của Đại Dạ."

"Ồ... Ta biết rồi! Chính là người đã đánh bại đại quân Tây Lý của chúng ta, còn tự tay giết chết Lý Nha tướng quân!"

Khuynh Thành công chúa cười ngọt ngào, vẻ mặt ngưỡng mộ, trông vô cùng đáng yêu, "Kỷ tướng quân, ta nghe nói ngươi là cái gì mà sao trên trời, bất thương bất tử có đúng không?"

Nàng ta vừa nói, vừa lặng lẽ bước đến gần không để lại dấu vết, ngón tay giấu phía trong ống tay áo khẽ động.

Thấy nàng ta thân mật kéo tay mình.

Kỷ Nam khoanh tay tránh đi theo bản năng, sau đó ra vẻ tao nhã lễ độ mời nàng ta ngồi xuống. Vẻ mặt tiểu công chúa hơi biến hóa, rồi lại lập tức khôi phục như thường.

Tiếp theo, nàng ta nhìn về phía Thần Võ đại tướng quân trong truyền thuyết, thì đã thấy ánh mắt của người này mang theo chút đề phòng, nên không dám tùy tiện động thủ nữa.

Hai người ngồi xuống uống trà ăn điểm tâm, không lâu sau, Đoan Mật Thái hậu dẫn theo người mà hôm nay bà ta cố ý tự mình đi mời tới là Từ Hiếu thái hậu.

Khi còn sống, Tiên đế cực kỳ yêu thương Đoan Mật, cho bà ta những quyền lợi mà người người trong thiên hạ đều phải tặc lưỡi, bởi vậy, Từ Hiếu phải sống dưới cái bóng của Đoan Mật suốt mấy chục năm trời.

Về sau, khi nhi tử của bà leo lên ngôi vị Hoàng đế, thì trên danh nghĩa bà mới được ngồi ngang hàng với Đoan Mật. Sự sợ hãi suốt mấy chục năm trời đã bị bà dùng nỗi căm hận che giấu. Nếu như không phải có chuyện quan trọng, ngày thường tuyệt đối bà sẽ không chạm mặt Đoan Mật.

Hôm nay, Đoan Mật tự mình đến thăm hỏi và mời tới, Từ Hiếu không dám không đến. Hai vị Thái hậu ngồi ở hoa viên một lúc lâu, nói một ít chuyện tào lao. Đoan Mật càng tỏ ra thản nhiên, Từ Hiếu lại càng cảm thấy căng thẳng.

Tận đến lúc nhìn thấy Kỷ Nam và công chúa Tây Lý, rốt cuộc Từ Hiếu thái hậu mới hiểu Đoan Mật đang có ý đồ gì.

"Tiểu công chúa và Thần Võ đại tướng quân của chúng ta trò chuyện thật vui vẻ nha!

"Từ Hiếu thái hậu lên tiếng trước, cười rất từ ái ôn hòa. Trong lòng Kỷ Nam khẽ động, chợt thấy tiểu công chúa Khuynh Thành cười khanh khách như chuông bạc, nói:"Thái hậu nương nương, nam nhân Đại Dạ các người thật là tốt, đều là đi chinh chiến mà trên người lại không có mùi hôi hám như đám nam hài tử Tây Lý.

"Câu nói này thật thú vị, hai vị Thái hậu nghe xong đều che miệng nở nụ cười, đám cung nhân hầu hạ cũng cảm thấy buồn cười. Đoan Mật Thái hậu cười nói với Khuynh Thành:"Lời này của tiểu công chúa, không hẳn là đúng... Đại Dạ chúng ta cũng chỉ có mỗi một vị Thần Võ đại tướng quân, chẳng qua là vừa khéo được gặp mặt tiểu công chúa."

Ánh mắt xinh đẹp ẩn chứa nụ cười của công chúa Tây Lý nhìn qua, trong lòng Kỷ Nam âm thầm cảm thấy chuyện không hay rồi: "Được thái hậu nương nương nâng đỡ, thần vừa sợ hãi lại vừa hổ thẹn."

Đoan Mật thái hậu cũng không để nàng nói tiếp, ngắt lời nàng, hỏi: "Thần Võ đại tướng quân vẫn buồn phiền vì chuyện hôn sự lần trước sao?

"Nếu như trên chiến trường Kỷ Nam là vô địch, thì đối với những cung tâm kế này, chưa cần nói đến Đoan Mật, cho dù chỉ là đầu ngón út của Từ Hiếu, nàng cũng không chống đỡ nổi. Kỷ Nam không biết trong lời này có bẫy, vẫn một lòng cho rằng có thể mượn việc này để chối từ nên nàng khẽ gật đầu. Nàng vừa gật đầu, Đoan Mật thái hậu liền mặt không biến sắc bưng lên một ly trà nhỏ, lợi dụng động tác uống trà để che giấu khóe miệng hơi nở nụ cười vì đã đạt được mục đích. Quả nhiên, Từ Hiếu thái hậu thở dài:"Vị quốc sư đại nhân kia cũng thật là vô lý... Nhưng mà, cũng do dưỡng nữ kia của nhà ngươi và ngươi nhân duyên không hợp nhau. Kỷ Nam, đại trượng phu lo gì không có thê tử. Huống chi, ngươi tài mạo song toàn, tuổi lại vẫn còn trẻ, chiến công hiển hách.

Muốn cô nương tôn quý đến cỡ nào cũng có!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!