Chương 41: (Vô Đề)

Một người là thân tổ mẫu * của hắn, một người là phụ thân hắn, cả hai đều vì hắn mà "Hao hết tâm tư

". (* - bà nội ruột) __________________ Từ Vân cung. Hoàng hậu nương nương vẫn luôn ôn nhu nhàn thục, lúc này lại đang trương ra bộ mặt đen kịt, ngồi bên dưới Từ Hiếu thái hậu, dáng vẻ tức giận không thôi, trừng mắt nhìn con trai bảo bối của mình. Mà A Tống, nhìn thì như đang đàng hoàng tử tế quỳ trên mặt đất, nhưng lại quay sang góc mà mẫu hậu hắn không nhìn thấy, vẻ mặt vô cùng bất cần. Từ Hiếu Thái hậu răn dạy hắn thật lâu rồi mới quay đầu lại nhỏ giọng phân phó cung nhân:"Mang thêm cho Lục hàng tử hai cái đệm nữa đi.

"Mộ Dung Nham hành lễ đứng lên, ngẩng đầu đã thấy Thủy Khấu Khấu, đang đứng bên cạnh Từ Hiếu Thái hậu. Hắn hơi nở nụ cười với nàng. Thủy Khấu Khấu trợn trừng mắt với hắn, ánh mắt như đao, hận không thể xẻo của hắn mấy miếng thịt. Từ Hiếu Thái hậu vẫy vẫy tay với Cửu hoàng tử:"A Thác, mau lại đây với Hoàng tổ mẫu!

"Cửu hoàng tử đi qua, bị bà kéo vào trong lòng. Từ Hiếu thái hậu xoa mấy vết thương trên mặt hắn, biểu cảm vô cùng đau lòng:"Rõ là... Chỉ là mấy tiểu hai tử nô đùa với nhau thôi, mà sao lại bị thương thành như vậy chứ?!"

Sau đó bà lập tức thay đổi sắc mặt, tức giận nói: "Người đâu, đưa mấy tên nô tài đi theo Cửu hoàng tử ra ngoài hết cho ta! Truyền ý chỉ của ai gia:

"Một đám người vô dụng! Phải xử lý thật nặng, đánh chết mới tốt!"

"Hoàng tổ mẫu xin bớt giận..." Mộ Dung Thác sợ hãi vái lạy tổ mẫu, nhỏ giọng xin tha:

"Hoàng tổ mẫu thứ tội, việc này là do tôn nhi không tốt, trêu chọc Lục ca trước. Cầu xin Hoàng tổ mẫu trách phạt mình tôn nhi thôi ạ, đừng liên lụy người vô tội!"

Từ Hiếu thái hậu vừa nghe những lời này của Cửu hoàng tử, nhất thời ngẩn người, vẻ mặt bà lập tức giãn ra rất nhiều, ngay cả giọng điệu cũng nhẹ nhàng hơn không ít:

"Ai gia còn không hiểu mấy đứa hay sao! Đùa giỡn liền động thủ, cũng không biết nặng nhẹ... Nhưng mà, phụ hoàng ngươi thường nói, nam nhi Đại Dạ chúng ta dư thừa tinh lực, trong lúc huynh đệ vui đùa cũng so đo công phu, nên hắn sẽ không tưởng thật mà trách phạt."

Lúc này, bà đã thay đổi hoàn toàn thành một tổ mẫu từ ái, "Nếu hắn muốn trách phạt cũng không sợ! Có hoàng tổ mẫu của ngươi ở đây rồi!

"Cửu hoàng tử tạ ơn, nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh dập đầu. A Tống đang quỳ trên đất dùng khóe mắt lườm hắn ta, khinh thường bĩu môi. Từ Hiếu Thái hậu kéo Cửu hoàng tử ngồi bên cạnh mình, lại mệnh cho cung nhân lấy chút đồ ăn vặt cho hắn, còn mình thì quay sang cười với Mộ Dung Nham, nói:"Thấy hai đệ đệ hư hỏng đánh nhau, ngươi đi lên cho mỗi đứa một cái tát còn không phải là yên tĩnh sao?

Thế nào? Ngươi đường đường là một Trung Dũng Vương, còn sợ không phạt nổi hai đứa chúng nó hay sao hả?

"Mộ Dung Nham vừa nghe đã biết tất cả những lời nói ở Ngự hoa viên đã được truyền đến nơi này rồi. Đây là Thái hậu đang muốn hỏi hắn câu nói kia là thật hay giả. Mộ Dung Nham vẫn chỉ khẽ mỉm cười, giả ngu không nghe ra ý tứ trong lời nói của bà, cũng không tiếp lời bà. Từ Hiếu Thái hậu đợi hồi lâu không thấy hắn có động tĩnh gì, bất đắc dĩ thở dài, kéo tay Thủy Khấu Khấu đang đứng một bên,"Ngươi xem, tính tình của Nham Nhi là như vậy đấy.

Người khác nói hắn cái gì, hắn cũng không muốn giải thích, cho dù ta là Hoàng tổ mẫu của hắn cũng vậy."

Lời này ý tứ ra sao đều đã rõ, Mộ Dung Nham có muốn tránh cũng không thể tránh, nhưng khi hắn đang định mở miệng thì Khấu Khấu đã mỉm cười, dịu dàng lên tiếng:

"Khấu Khấu cũng cảm thấy Nhị hoàng tử Điện hạ như vậy thật không phải! Thái hậu nương nương đã vì huynh ấy như vậy, huynh ấy không nên vì sợ lão nhân gia ngài lo lắng mà ngay cả một chữ cũng không nói."

Từ Hiếu Thái hậu cười gật đầu một cái, Thủy Khấu Khấu lập tức xoay chuyển lời nói:

"Nhưng mà, nếu như hôm nay thần nữ bị rơi vào hoàn cảnh như vậy, có lẽ cũng sẽ... Thanh giả tự thanh như thế, huống chi người tôn quý như Nhị hoàng tử Điện hạ của chúng ta. Hai vị Thái hậu cùng với Hoàng thượng và Hoàng hậu nương nương thì không nói tới, đằng này, những người khác và đám nô tài, đâu có tư cách gì nghe Nhị hoàng tử Điện hạ giải thích?"

Lời này trước dìm xuống sau kéo lên, trước châm chọc sau khen ngợi, rất tài tình, cũng rất nỗ lực khơi gợi câu chuyện.

Từ Hiếu thái hậu nghe xong, lần thứ hai trong ngày cảm thấy sửng sốt. die,n; da. nlze. qu; ydo/nn

Sau đó bà liền nở nụ cười, nhìn Mộ Dung Nham đang im lặng không nói, nói một cách sâu xa: "Nham Nhi, Khấu Khấu cô nương đúng là hồng nhan tri kỉ của ngươi.

"Đây là giọng điệu trêu ghẹo tiểu bối của Thái hậu, nên đám ma ma trong phòng đều cười khẽ theo. Giữa lúc trong phòng đang có không khí vui vẻ, Mộ Dung Nham xin phép cáo lui, đúng lý hợp tình cùng Thủy Khấu Khấu sóng vai bước ra khỏi điện. Ngoài điện không có ai, Thủy Khấu Khấu lập tức nhảy ra, cách xa hắn một đoạn. Mộ Dung Nham tự nhận mình sai, sờ sờ cái mũi nở nụ cười."Mới vừa rồi, phải cám ơn muội rồi." Hắn dịu dàng nói với nàng ấy.

Thủy Khấu Khấu đã sớm sai người dắt ngựa của mình tới, cũng không ngại đây là trong cấm cung, xoay người liền lên ngựa, hiển nhiên là không muốn đứng đợi với hắn.

Nàng ấy vung tay, roi ngựa vang lên một tiếng vút, con ngựa tung vó chở nàng ấy chạy đi xa, tự nhiên cũng dẫn theo một đoàn thị vệ không ngừng kêu khổ, truy đuổi phía sau nàng ấy.

Mộ Dung Nham nhìn vạt áo đỏ tươi tung bay, đang âm thầm nở nụ cười, thì nghe thấy giọng nói của nàng ấy truyền tới theo làn gió từ rất xa:

"Mộ Dung Nham! Ta, mới, không, hiếm, lạ!"

Mộ Dung Nham không khỏi bật cười thành tiếng.

***

Kỷ Nam đi đến cửa viện, bước chân bị kìm hãm, chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn, quả nhiên là Tiểu Ly!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!