Thật lâu sau, mới nghe thấy người đối diện cất giọng nói ấm áp: "Sau khi ra khỏi Ám Dạ cốc, ta cũng không còn là Dung Nham nữa rồi. salemsmalldđlqđ Về sau, ở trên đường, ngươi cứ gọi ta là Nhị ca giống như A Tùng đi."
--- ------ ----
Nếu ba người đã cùng đường, vậy thì cùng hẹn nhau trở về Thượng Kinh thôi!
Đoạn đường này có hoa thơm chim hót, càng đi xuống phía Nam, cảnh xuân càng tươi đẹp rực rỡ.
Hai tiểu tử này hiện giờ ở chung một chỗ, càng lúc càng thân thiết, ngày ngày đấu võ mồm trêu chọc nhau. lqđ Bản tính của A Tùng trước nay vẫn như vậy, còn Kỷ Nam chẳng qua là từ nhỏ bị trói buộc phải nói năng thận trọng, cho nên mười mấy năm qua hắn chưa bao giờ được sống một cách tự do thoải mái như hiện tại.
"Ngươi là đồ tham ăn!"
Kỷ Nam mạnh mẽ giật lại nửa non con gà quay từ miệng A Tùng, căm giận đạp hắn một cước, salemsmalldđlqđ cau mày vặn một cái đùi gà ra, do dự một chút, đẩy tới trước mặt Dung Nham.
Dung Nham cười rộ lên, khoát tay áo.
A Tùng phủi mông bò lên ghế, thừa dịp hai người kia đang nhường nhau, đoạt lại miếng gà, ô ô a a cho hết vào miệng.
Kỷ Nam nổi cáu, đang muốn đánh hắn, lại bị Dung Nham ngăn lại.
Đoạn đường này, Dung Nham không chỉ dẫn dắt hành trình lộ tuyến, lqđ ngay cả ăn uống ngủ nghỉ cũng đều do một tay hắn an bài. Xú tiểu tử A Tùng kia chẳng những không làm việc, lại còn đòi ăn cơm nghỉ trọ mọi thứ phải là tốt nhất, nếu không hắn sẽ giờ thói xấu lăn lộn ăn vạ.
Kỳ quái là Dung Nham chưa bao giờ quở mắng hắn, salemsmalldđlqđ ngược lại mọi chuyện đều thu xếp ổn thỏa cho hắn, hắn gây họa còn chịu trách nhiệm đi giải quyết hậu quả.
"Ngươi có chỗ nào giống thư đồng? Ngươi còn tiêu dao thoải mái hơn chủ nhân nhà ngươi đấy!" lqđ Kỷ Nam trừng tên nhóc vô lại ăn no uống đủ đang liếm ngón tay kia.
"Ta vốn không phải là thư đồng a!"
A Tùng liếm ngón tay thơm ngào ngạt, tâm tình vô cùng tốt, "Này! Ngươi đã gặp qua thư đồng nhà ai mà có thể anh tuấn bất phàm giống như ta chưa?"
"Hóa ra là ngươi dựa vào khuôn mặt để kiếm sống."
Kỷ Nam lạnh lùng chế nhạo một câu.
"Ngươi!" Thiếu niên có dung mạo xinh đẹp như nữ tử nhảy dựng lên, lại bị Dung Nham đè lại, "Được rồi, đang ở bên ngoài, an phận một chút."
"Nhị ca! Huynh mau nói cho hắn!
"Thiếu niên không phục, salemsmalldđlqđ lôi kéo tay áo Dung Nham muốn hắn chứng minh thân phận. Dung Nham phủi ngón tay dính đầy dầu mỡ của hắn ra, nhàn nhạt liếc mắt nhìn hắn, dưới cái nhìn này thiếu niên cũng không dám nói nhiều nữa, lqđ tức giận đòi bạc, tự mình ra ngoài mua mứt quả ăn. Còn lại hai người Dung Nham và Kỷ Nam ngồi đối diện nhau, có thể thanh tịnh được một chút rồi. Dung Nham gọi thêm vài món ăn tinh xảo và một bình rượu nóng, vừa thổi vừa uống, còn Kỷ Nam thì vùi đầu bới cơm. Thật lâu sau, mới nghe thấy người đối diện cất giọng nói ấm áp:"Sau khi ra khỏi Ám Dạ cốc, ta cũng không còn là Dung Nham nữa rồi. salemsmalldđlqđ Về sau, ở trên đường, ngươi cứ gọi ta là Nhị ca giống như A Tùng đi.
"*** Ba người đều là những thiếu niên hăng hái sôi nổi, cả một đường không đón xe, không ngồi kiệu, mà sóng vai cưỡi ngựa thật nhanh. lqđ Đến giữa trưa ngày thứ bảy đã tiến vào biên cảnh Linh Châu. Ngày hôm đó trời trong nắng ấm, thời tiết vô cùng đẹp, ba người cưỡi ngựa chậm lại, vừa đi vừa thưởng thức cảnh xuân tươi đẹp hai bên đường. Giữa lúc buồn tẻ, Kỷ Nam truy vấn huyền cơ trận"Phá Dạ" ngày hôm đó, salemsmalldđlqđ Dung Nham đang vui vẻ, nên cũng không ra vẻ thần bí, mỉm cười hỏi lại hắn: "Đệ có biết, Yên tiểu thư đó là người phương nào không?"
"Sủng thiếp của cốc chủ.
"Kỷ Nam trả lời nhanh nhẹn dứt khoát. Lúc mới vào cốc đã có người báo cho hắn biết: Cốc chủ rất rộng lượng, chỉ cần không đi trêu chọc Yên tiểu thư thì cuộc sống trong cốc sẽ vô cùng tiêu dao. Dung Nham lắc lắc đầu, cười nói:"Hai chữ sủng thiếp kia vẫn còn khá xa để có thể hình dung
- Lúc trước từng có người hỏi Ám Dạ cốc chủ:
Cốc chủ là người văn thao võ lược đệ nhất thiên hạ, salemsmalldđlqđ vì sao lại cam tâm ở lại trong Ám Dạ cốc nho nhỏ này?"
Vấn đề này, Kỷ Nam cũng từng len lén suy đoán, bây giờ nghe Dung Nham nói ra lại càng tò mò, nhìn hắn không chớp mắt.
"Nghe nói cốc chủ nghe vậy, bóp cổ tay thở dài một tiếng nói: 'Thật ra ta rất muốn làm hoàng đế, đáng tiếc - Yên tiểu thư của các ngươi tính khí quá mức nóng nảy, sao có thể làm mẫu nghi thiên hạ được a?'"
Dung Nham bắt chước xong, rồi tự cười rộ lên.
"Chuyện này... là thật sao?" Kỷ Nam kinh ngạc không thôi.
"Đương nhiên đó chỉ là mấy lời tán gẫu trên phố, không thể coi là thật." Dung Nham nhìn phong cảnh tươi đẹp phía xa xa, salemsmalldđlqđ giữa hai hàng lông mày đều là ý cười, "Giả dụ đổi lại là Kỷ tiểu tướng quân, đệ có vì người trong lòng mà buông tha thiên hạ không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!