Kỷ Nam cắn môi hắn, cười hoảng hốt, "Đó là Đại Dạ mà cho dù ta có phải ruồng bỏ chính mình cũng muốn bảo vệ..." Trong tay nàng đưa ra lệnh bài Bạch Hổ vẫn mang theo bên mình, giọng nói của nàng nhẹ đến không thể nhẹ hơn: "Nhị ca, đây là số mệnh.
"______________________________ Khi Diễm Dương công chúa xuống xe, cũng là lúc Lục hoàng tử Mộ Dung Tống vừa đến Kỷ phủ."Diễm Dương cô cô.
"Mộ Dung Tống vừa thấy bà, lập tức nhảy xuống xe, cung kính thi lễ, trên gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp chất đầy biểu cảm nhu thuận. Hắn là Hoàng tử duy nhất được chính cung sinh ra trong phần đông Hoàng tử hiện giờ, huyết thống vô cùng thuần khiết. Diễm Dương công chúa luôn chỉ coi mình hắn là cháu ruột."A Tống, " Bà mệt mỏi suy yếu cười cười với hắn: "Sao ngươi lại tới đây?"
Nói xong, bà xuống xe, Mộ Dung Tống lập tức tiến lên đỡ, chớp mắt lấy lòng, vẻ mặt có chút đau thương, "Cháu vội tới thắp cho Kỷ Đông ca ca một nén hương."
"... Làm khó ngươi nhớ đến nó." Diễm Dương công chúa hai mắt ngấn lệ, vỗ nhẹ tay hắn, "Đứa bé ngoan." box Tiểu thuyết Edit + Sáng tácDiee nd daa nl e e q uu yd, o n
"Còn có, còn có, Hoàng tổ mẫu muốn cháu nói với Diễm Dương cô cô một tiếng: Trải qua chuyện như vậy, trong lòng khó chịu cũng là lẽ tự nhiên, nhưng đừng quên lão nhân gia bà cũng là người làm mẫu thân. Thỉnh ngài vì lão nhân gia. ngàn vạn lần phải bảo trọng thân thể."
Mộ Dung Tống nắm chặt tay Diễm Dương công chúa, "Cô cô, đừng quá thương tâm."
Kể từ khi tin Kỷ Nam thắng trận và tin Kỷ Đông bỏ mạng được báo về, Diễm Dương đã ầm ĩ náo loạn đến mức toàn bộ trong cung không được sống yên ổn. Từ Hiếu Thái hậu cũng rất đau lòng nữ nhi và ngoại tôn, nhưng khi thấy Diễm Dương làm như thế, làm mất thể diện của hoàng gia.
Trong cơn tức giận, Thái hậu liền phát bệnh, gần đây cũng chưa gặp lại nữ nhi. Lúc này bà đang bệnh nên chỉ có thể nhờ Lục Hoàng tử, người được bà xem trọng nhất chuyển lời như vậy. Diễm Dương công chúa nghe xong lại cảm thấy uất ức và xót xa không thôi, tức thời bám lấy Mộ Dung Tống, gạt lệ không ngừng.
Đợi đến khi bước vào Kỷ phủ, bà lập tức không còn khóc được nữa... Một đám hạ nhân canh giữ ở cửa, vừa thấy bà liền quỳ xuống bẩm báo: Tứ thiếu gia đã về rồi!
Về rồi? Vậy mà 'hắn' còn dám vác mặt về Kỷ phủ sao?!
Lại còn đến linh đường thắp hương cho Kỷ Đông?!
Diễm Dương công chúa tức đến phát run, trong lòng thầm mắng hai người Kỷ Tây và Kỷ Bắc, cắn răng hận không thể lập tức ăn thịt Kỷ Nam rồi hỏi một câu: "Hiện tại 'hắn' đang ở nơi nào?!"
"Bẩm công chúa: Ngay trong viện của Vương phi đấy ạ!" Lão ma ma này từng chăm sóc Diễm Dương từ nhỏ rồi lại bế ẵm ba người Kỷ Đông từ nhỏ đến lớn, lúc này biểu cảm của bà ta còn tàn nhẫn hơn cả Diễm Dương, "Vừa vào cửa đã vênh vênh cái mặt, không để ai vào mắt!"
Diễm Dương hừ lạnh một tiếng, dữ tợn nghiêm mặt lại rồi đi tới hậu viện. Mộ Dung Tống âm thầm kêu: "Xong rồi, vẫn tới chậm một bước rồi", hắn hồi tưởng lại vẻ mặt trầm trọng của Nhị ca khi thúc giục hắn tới Kỷ phủ theo sát Kỷ Nam hồi cung, nhất thời rùng mình một cái, rồi lập tức chạy theo.
***
Người trong phủ nghe thấy động tĩnh cũng đều chạy tới xem. Tiểu Ly ra khỏi thư phòng, thấy Diễm Dương công chúa đang lao thẳng đến cánh cửa phòng đang đóng chặt của Trấn Nam Vương phi, nàng giống như một cơn gió, buông cuốn sách trong tay xuống, dũng cảm phi người lên, ôm lấy Diễm Dương công chúa.
Hạ gục Nhị nương xong, Tiểu Ly khẩn trương ngồi lên, cưỡi trên người bà, ngón tay dùng nước miếng liên tục bôi vẽ bùa chú lên mặt bà, miệng lẩm bẩm.
Diễm Dương bị quật ngã đến choáng váng đầu óc, tức đến rơi nước mắt, đang định vươn tay kéo nha đầu kia ra thì Kỷ Tây và Kỷ Bắc vội vàng ra khỏi linh đường, tách hai người này ra.
Kỷ Đình ở trong phòng nghe thấy tiếng vang, lúc này cũng ra ngoài, thấy tình huống ở trong sân hỗn loạn, vội vàng che giấu cảnh tượng phía sau cửa phòng, đứng chắn trước cửa như một tấm sắt vững vàng, sau đó rống to: "Đều dừng tay cho ta!
"Ở trong nhà, sự tồn tại của ông giống như một vị thần, lúc này ông giận dữ rống giận khiến cho toàn bộ hạ nhân đều sợ đến mức quỳ xuống, không dám thở mạnh. Diễm Dương công chúa sửng sốt, dựa vào người Kỷ Tây, hai mắt đỏ ngầu, vẻ mặt đáng sợ đứng trơ ra ở đó. Một cái đầu nho nhỏ ló ra khỏi lòng Kỷ Bắc, Kỷ Tiểu Ly tách khỏi hai người ca ca, phấn đấu quên mình bay đến, kết một cái ấn vào trán Diễm Dương, miệng hét lớn:"Cầu xin Ngũ đế ngũ phương cho đại tướng quân dẫn mười vạn quân đánh xuống!
Diệt trừ yêu ma quỷ quái cho Kỷ gia chúng ta!
"Kỷ Bắc lại vội vàng ấn nàng vào lòng. Trong sân là một sự yên tĩnh đến đáng sợ. Lúc này Diễm Dương công chúa đã quên mất mục đích ban đầu là thề sẽ ăn thịt Kỷ Nam, bà hít một hơi dài, hai mắt trợn ngược,"Rầm
"một tiếng, rõ ràng là đã bị tức đến hôn mê bất tỉnh. Kỷ Tiểu Ly thấy"Quỷ" cuối cùng cũng ra khỏi thân thể Nhị nương, dưới ánh mắt cả kinh, bất đắc dĩ hoặc là đang tức giận của tất cả mọi người, nàng thở dài một hơi nhẹ nhõm, nghiêm túc nói: "Mọi người đừng sợ, bà ấy đã không sao rồi." dieendaanlze. qu; ydo/nn
Rầm... Rầm... Rầm... Phía sau, mấy lão ma ma vốn đang hùng hùng hổ hổ đi theo Diễm Dương công chúa cũng lần lượt ngất theo.
Phì.... Mộ Dung Tống đứng bên cạnh bức tường trong sân, không nhịn nổi, đấm tay vào tường phá lên cười không ngừng.
***
Kỷ Nam dựa vào xe ngựa, nghĩ đến lúc vừa rồi khi thay quần áo trong phòng, trên nét mặt vừa mừng vừa lo của mẫu thân không che giấu được nét ưu sầu. Tư vị trong lòng nàng lúc này cũng phức tạp giống với biểu cảm khi đó của mẫu thân.
Vừa phức tạp lại vừa vui vẻ, giờ khắc này, trong lòng nàng chỉ trăn trở nghĩ đến một người.
Ngón tay không tự chủ được đặt lên ngực, cách lớp vải vuốt ve miếng ngọc có khắc tên hắn. Nàng nhớ đến đêm đó ở Hành Châu, nụ cười của hắn còn dịu dàng hơn ánh trăng, nhớ đến nụ hôn mang theo chút kiềm chế của hắn đặt lên má nàng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!