Chương 35: (Vô Đề)

Kỷ Nam đứng chết trân ở nơi đó một lúc lâu, vẻ mặt không dám tin, mãi sau nàng mới yên lặng cúi đầu: Bởi vì nàng cưỡi ngựa xuất cung nên mặc một bộ y phục cưỡi ngựa gọn nhẹ, lúc này dòng máu đỏ hồng đầu tiên của thiếu nữ dần dần chảy xuống từ giữa hai chân, thấm ướt chiếc quần bằng tơ lụa trắng mềm mại.

Đó là biểu thị cho việc lần đầu có kinh và bắt đầu trưởng thành, nhưng việc này lại khiến một nhà ba người Trấn Nam Vương lo lắng đến mức thở hổn hển. d,d/l'q;d.c-0=m

____________________

Đoan Mật Thái hậu và đương kim Thánh thượng là cùng tuổi, cũng là Hoàng hậu duy nhất của Tiên đế. Bà từng có một người con, đáng tiếc còn chưa tới mười tám tuổi đã không may bị chết non. Từ đó về sau, bà gởi gắm toàn bộ hy vọng vào cốt nhục của đứa cháu ngoại cùng tộc.

Nhiều năm qua, Đại Hoàng tử có thể muốn làm gì thì làm tùy theo ý thích hoàn toàn có liên quan đến việc vị Thái hậu nương nương này luôn ở sau lưng thu thập cục diện rối rắm giùm hắn.

Trong truyền thuyết, Đoan Mật Thái hậu là hậu phi xinh đẹp nhất kể từ khi Đại Dạ khai quốc tới nay, cũng là vị Thái hậu trẻ tuổi nhất.

Cho tới bây giờ, khi đã đến tuổi gần đất xa trời, nhưng ngày nào bà cũng mỹ trang hoa phục như cũ, phong thái còn hơn phần lớn các phi tử trẻ tuổi trong hậu cung.

Hai tỷ muội Diễm Dương và Kiêu Dương cũng được xem như là những nữ tử có dung mạo nổi bật nhất Thượng Kinh, nhưng đứng trước mặt Đoan Mật Thái hậu trên năm mươi tuổi, khó khăn lắm mới được coi như ngang hàng. leequuydonnl3 e q uu yd0o nlze. qu; ydo/nn

Bởi vì mấy hôm trước, Diễm Dương đại náo điện Bảo Hòa, nên hôm nay khí sắc vẫn còn uể oải, bà mặc một bộ đồ tang, làm tôn lên sắc mặt vàng như nến, khiến cho người ta liếc mắt một cái thôi trong lòng cũng cảm thấy trầm xuống.

Kiêu Dương thì khá hơn bà rất nhiều, mặc dù cũng mặc một bộ áo choàng đen, nhưng dáng vẻ của bà khá ổn, cả người lẫn tinh thần đều không tệ.

Đoan Mật thái hậu ban thưởng trà, bà ta ung dung chậm rãi ngồi xuống, mặt không biến sắc cúi đầu thưởng trà.

"Hai vị công chúa bất hạnh đau thương mất đi ái tử, mong hai vị bảo trọng thân thể, chớ buồn khổ quá mức.

"Đoan Mật thái hậu lo lắng, thân thiết dặn dò. Diễm Dương vốn đang nghiêm mặt, vừa nghe thấy những lời này, lại như chạm phải nỗi thương tâm, bất giác rơi lệ. Kiêu Dương lại mỉm cười, ngẩng đầu nói với Đoan Mật thái hậu:"Thái hậu nương nương bí mật tuyên Kiêu Dương và Hoàng tỷ tiến cung, chẳng lẽ chỉ là để biểu lộ bi thương thôi sao?"

Suýt chút nữa đã quên:

Kiêu Dương tuy rằng không phải trưởng công chúa, nhưng là nữ nhi mà tiên đế vừa lòng nhất. Năm đó bà từng đơn thân độc mã thắng liên tiếp mười tám địch thủ trí dũng song toàn hiếm có trong lễ tế mùa xuân.

Tiên đế còn từng tán dương bà trước mặt chúng đại thần, nói nếu như Kiêu Dương là nam nhi, ngôi vị Hoàng đế, trừ nàng ra thì không thể của ai khác.

Mặc dù không có ngôi vị Hoàng đế, nhưng phong thái của bà luôn khiến cho bất kể con cháu trong hoàng tộc đều phải kính nể. Bởi vậy, người dùng sắc đẹp và tâm kế để đoạt lấy ngôi vị Hoàng thái hậu như Đoan Mật, Kiêu Dương chưa bao giờ để vào mắt.

Đoan Mật thái hậu bị bà châm chọc thẳng mặt như vậy cũng không để ý chút nào, ngược lại còn cười cười thở dài, khen: "Kiêu Dương quả thật là người thẳng tính."

"Thái hậu quá khen rồi."

Kiêu Dương buông tách trà, đã nói thẳng như vậy thì bà cũng dứt khoát đứng lên, càng thêm thẳng thắn: "Thái hậu nương nương, Kiêu Dương biết trong lòng ngài đang nghĩ cái gì,  những thủ đoạn mà ngày trước ngài dùng để đối phó với Kỷ gia, chỉ sợ rằng không có bao tác dụng với Kiêu Dương."

Đoan Mật cười rộ lên, lắc lắc đầu, "Nếu không phải nể mặt Diễm Dương, bản cung cũng sẽ không chỉ dùng mấy chiêu vặt vãnh như vậy."

Kiêu Dương cũng không phản bác, chỉ cười không nói.

"Diễm Dương, " Đoan Mật thái hậu dịu dàng cười, nói như thể đang tán gẫu chuyện nhà,

"Ngươi đang nghĩ cái gì vậy? Sao không nói chuyện?"

Diễm Dương công chúa ngẩng đầu lên, sắc mặt trắng bệch, cười thê thảm:

"Thái hậu nương nương, hiện giờ ta chỉ nghĩ đến con ta, nó đã chết. Ta muốn đoạt lại những thứ vốn thuộc về nó... Ta muốn lấy tước vị Trấn Nam Vương thế tử hạ táng cùng nó, cũng muốn Bạch Hổ chôn cùng nó!"

Vẻ mặt Đoan Mật thái hậu cực kỳ đồng tình, gật gật đầu với bà, nói: "Nhưng mà nếu chúng ta đối phó với Kỷ phủ, Kỷ Đình và hai đứa con trai của ngươi ắt phải chịu liên lụy, chuyện này phải làm thế nào mới tốt đây?"

"Ai cho ngươi đối phó với Kỷ phủ?!"

Diễm Dương công chúa lập tức nhảy dựng lên, "Người mà ta muốn ngươi đối phó là Kỷ Nam!"

Đoan Mật thái hậu cười, cũng không cãi lại bà, mà hỏi Kiêu Dương công chúa:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!