Nhưng mà không quan trọng, hắn đã không còn là thiếu niên chỉ biết trơ mắt nhìn mẫu phi đau lòng đến sinh bệnh mà chết đi của nhiều năm trước. Năm đó, hắn đã không bảo vệ mẫu phi được chu toàn. Hiện giờ, hắn tuyệt đối sẽ không để cho Tiểu Tứ của hắn phải chịu khổ nữa.
__________________________
Đúng lúc này, bên ngoài điện truyền đến tiếng động lớn truyền đến tiếng động lớn, Hoàng đế đang cúi đầu uống trà không khỏi cũng nhíu mày. A Tống điện hạ không ngừng kêu khổ trong lòng, nhỏ giọng kêu lên: "Diễm Dương cô cô!"
Hắn vừa dứt lời, cửa điện đã bị người đẩy mạnh một cái, sau đó là một phụ nhân xinh đẹp tóc tai tán loạn, nghiêng ngả lảo đảo xông tới.
Bà đến gần, trong lòng ôm một tấm bài vị mới, mặt trên còn được khắc hai chữ "Kỷ Đông" màu bạc.
Diễm Dương ôm bài vị của nhi tử, thất tha thất thểu lao tới trước mặt mọi người.
Đôi mắt xinh đẹp tuyệt trần của đệ nhất mỹ nhân Thượng Kinh
- Dạ quốc ba mươi năm về trước, lúc này vừa sưng vừa đỏ, đáy mắt phủ kín tơ máu, trông vừa đáng sợ lại vừa đáng thương. Đôi mắt màu đỏ của bà nhìn chằm chằm Kỷ Nam một lát, mới nở nụ cười vô cùng thê thảm: "Tiểu Tứ, cuối cùng ngươi cũng trở lại rồi nha?"
Giọng nói của bà nhẹ như du hồn, ngón tay nhẹ nhàng cẩn thận vỗ về bài vị. Bà cúi đầu, dịu dàng nhìn cái tên trên đó rồi nói với Kỷ Nam: "Ngươi thực sự đã đưa đại ca ngươi trở về rồi nha! Đúng là đứa bé ngoan, hết lòng tuân thủ lời hứa!"
Gương mặt Kỷ Nam trắng bệch, mọi người xung quanh chợt yên lặng như xác chết. Nàng quỳ xuống, xương bánh chè đụng vào nền gạch vàng lạnh như băng phát ra âm thanh trầm đục ghê người. Đôi môi không còn chút huyết sắc của nàng khẽ run rẩy, "Nhị nương, " Nàng quỳ ở đó, áy náy cúi đầu xuống, "Con xin lỗi người,"
Diễm Dương nâng bài vị trên tay, bước từng bước tới gần Kỷ Nam, rồi ngồi xuống trước mặt nàng, hai tay nghiêm chỉnh đỡ bài vị rồi đặt xuống trước mặt Kỷ Nam. Bà nhẹ nhàng nói: "Tiểu Tứ, ngươi nói cho Nhị nương nghe: Có phải vì muốn đánh thắng Tây Lý, mà ngươi cam tâm tình nguyện dâng tặng mạng sống của đại ca ngươi không?"
Kỷ Nam ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt bà, cất giọng nói nhẹ nhàng nhưng không hề chần chừ: "Vâng ạ." l e q uu ydo n, dieendaan
Diễm Dương công chúa nghe vậy, không khống chế được, ngửa đầu ra sau, cả người run rẩy. Khóe môi bà cũng run run, nhưng không ngờ sau đó bà lại nở nụ cười, "Đứa bé ngoan, " Bà cười nhẹ, rồi nói: "Ngươi nói cho ta nghe, trước ngày xuất chinh, khi còn ở nhà ngươi đã hứa với ta như thế nào?"
Kỷ Nam mấp máy môi, vẫn quỳ thẳng tắp ở đó, ánh mắt đau thương nặng nề như bị mây đen che phủ. Nàng nhắm chặt hai mắt, rồi mở miệng nhắc lại lời hứa chính mình đã nói: "Con nói rằng, nhất định con sẽ dùng hết khả năng, nhất định sẽ đưa đại ca trở về."
"Nói hay lắm!" Bỗng nhiên Diễm Dương cao giọng, sau đó đẩy bài vị tới, lạnh lùng quát: "Vậy bây giờ ngươi đưa hắn trở về như thế này sao?! Kỷ Nam! Ngươi là đích tử của Trấn Nam vương! Tước vị là của ngươi, Bạch Hổ cũng là của ngươi, ngay cả đối thủ yếu như Nam quốc cũng là của ngươi! Ngươi còn trẻ như vậy, còn có nhiều năm để sống như vậy, còn có nhiều chiến công chờ ngươi lập như vậy! Chỉ là một Tây Lý mà thôi, ngươi cũng không buông tha được sao?!
Vì nó, mà ngươi thà vứt bỏ mạng sống của đại ca ngươi, thấy chết không cứu?!"
"Diễm Dương!" Hoàng đế ngồi bên trên cau mày, quát bà dừng lại.
Mộ Dung Nham ngồi một bên lòng đã sớm như lửa đốt, vẫn luôn chờ Hoàng đế mở miệng, lúc này tiến lên một bước hành lễ, thấp giọng giải thích giùm Kỷ Nam: "Bẩm Diễm Dương cô cô, việc này không phải là do Kỷ Nam thấy chết không cứu, mà thật sự là do Tây Lý xảo trá, ngay lần đầu khi bọn họ báo rằng Kỷ Đông bị bắt, uy hiếp Kỷ Nam, thì lúc đó Kỷ Đông đã bỏ mình hi sinh cho tổ quốc..."
Bốp!
Giọng nói của hắn cứ như vậy dừng lại, Diễm Dương lấy tốc độ kinh người giơ tay ra, hung hăng quăng cho người trước mặt một cái bạt tai, trợn mắt quát lớn: "Ngươi là ai?! Ai cho phép ngươi gọi ta là cô cô? Một tạp chủng do tiện tì Nam quốc sinh ra mà cũng xứng nói chuyện trước mặt ta sao?"
Một bạt tai này quả thực nằm ngoài dự kiến của mọi người, ngay cả Kỷ Nam
- người đang có vẻ mặt xám như tro tàn quỳ trên đất kia cũng khiếp sợ, lập tức đứng lên. Nàng bất giác bước tới bên cạnh Dung Nham. Nhiều ngày nay, Mộ Dung Thiên Hạ vẫn luôn dung túng hành vi điên cuồng của Diêm Dương, lúc này rốt cuộc cũng giận tím mặt, vung tay áo, hất một cái cốc xuống đất. Đây là cái cốc mà thường ngày ông thích dùng nhất, có cả chuyên gia bảo dưỡng nó, lúc này lại bị vỡ vụn trên nền đất lát gạch vàng.
Ngay lập tức, tất cả mọi người đều quỳ xuống.
Diễm Dương nâng bài vị của Kỷ Đông, vô cùng bi thương ngồi sụp xuống nền đất. Hoàng đế đứng lên, đi đến trước mặt bà, "Hoàng tỷ, " Ông chắp hai tay sau lưng, cúi đầu mở miệng, giọng nói giận dữ lạnh như băng, "Quả thực Diêu phi của trẫm đến từ Nam quốc, nhưng mà gia thế của nàng trong sạch. Năm đó, nàng được trẫm cưới hỏi đàng hoàng, vì trẫm mà sinh hạ Nham nhi, đường đường là nhị Hoàng tử của Đại Dạ chúng ta, được ghi chép đàng hoàng trong Ngọc Điệp!
Hoàng tỷ đã đi quá giới hạn rồi đó!"
Đối mặt với cơn thịnh nộ hiếm gặp của Hoàng đế, Diễm Dương công chúa cũng không cảm thấy sợ hãi, mà còn ngẩng đầu lên, nhìn Hoàng đế rồi nở nụ cười lạnh lùng: "Đau lòng rồi sao?"
"Con của ngươi bị ta đánh một cái, thì ngươi cảm thấy đau lòng. Nhưng con của ta thì đã chết rồi!" Bỗng nhiên, bà chỉ vào Kỷ Nam, "Chính là kẻ này, đã nói là đi Tây Lý tìm con ta về, dẫn theo mười vạn đại quân thuận lợi vui vẻ xuất chinh! Nhưng mà khi đến đó, bản thân 'hắn' lại anh dũng ra trận giết định, cấu kết với nhi tử ngoan của ngươi lập nhiều chiến công! Không chỉ quăng Kỷ Đông của ta ở sau đầu, ngay cả khi tin tức của Kỷ Đông được đưa đến cửa, 'hắn' vẫn ngoảnh mặt làm ngơ... Kỷ, Nam!"
Bà quay đầu quát Kỷ Nam, "Ngươi có dám nói ngươi đã sớm biết Kỷ Đông bỏ mình hay không?! Ngươi có dám nói ngươi không thấy chết mà không cứu hay không?!"
Kỷ Nam đứng bên cạnh Mộ Dung Nham, vẻ mặt của hai người đều không có biểu cảm gì. Sau khi Mộ Dung Nham bị trúng một cái bạt tai cũng không lên tiếng nữa. Lúc này, Kỷ Nam mới ngẩng đầu lên nhìn nhị nương, ánh mắt nàng trở nên trống rỗng.
Người này, nàng từng rất hận. Khi nàng còn nhỏ, mỗi tháng, khi phụ thân bất đắc dĩ phải ngủ lại Tây viện mấy ngày, hàng đêm sau khi nàng đã ngủ say, mẫu thân đều lặng lẽ rơi lệ. Ngày hôm sau, khi nàng sờ tay lên gối là biết. Khi đó còn nhỏ, nàng từng thật sự hi vọng nhị nương biến mất, hoặc tốt nhất là chưa từng xuất hiện, bởi vì như vậy phụ thân sẽ chỉ là của một mình mẫu thân, nàng cũng sẽ không cần vừa mới sinh ra đã bị ép nói dối là thân phận nam nhi, cả đời chịu vất vả.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!