Kỷ Nam cúi đầu nhìn chằm chằm ngọc bội kia, cứ tưởng rằng như vậy là đã che giấu biểu tình của mình kỹ càng lắm rồi. Nhưng Mộ Dung Nham lại nhìn thấy viền tai nàng đang dần ửng đỏ, hắn cố nhịn cười.
Sau một lúc lâu, nàng mới cởi sợi dây ra, đeo miếng ngọc bội lên cổ, rồi lại cẩn thận giấu vào trong áo.
Làm những chuyện này xong, nàng mới ngẩng đầu cười với Mộ Dung Nham.
Nụ cười kia khiến sao trời cũng như muốn rơi xuống. Mộ Dung Nham bị choáng váng đến thất điên bát đảo, huyết khí nhất thời cuộn trào làm vết thương trước ngực đau đớn khiến hắn không nhịn được mà ho khan.
Kỷ Nam ngây ngốc vươn tay, định vỗ lưng giúp hắn, lại bị Mộ Dung Nham nhanh tay lẹ mắt bắt được. Hắn mặc kệ miệng vết thương đang bị vỡ ra, cứ như vậy mà kéo nàng vào trong lòng.
"Này...
"Kỷ Nam khẩn trương, nơi này cách doanh trại rất gần, không biết chừng sẽ có một vài binh sĩ bất chợt đi tới, ngộ nhỡ nhìn thấy Kỷ tướng quân bị Nhị hoàng tử Điện hạ ôm ấp thì không biết sẽ có chuyện gì xảy ra. Nhưng Mộ Dung Nham lại không quan tâm được nhiều như vậy, chỉ ôm lấy nàng, chóp mũi tràn đầy hương thơm tỏa ra từ mái tóc thiếu nữ. Trong đầu hắn ngập tràn những hình ảnh kiều diễm."Tiểu Tứ...
"Hắn cúi đầu, đặt xuống mấy nụ hôn trên gương mặt và trên trán nàng, nồng nàn nhưng cũng rất kiềm chế. Hắn hít lấy hương thơm của nàng để được an ủi đôi chút, tới lúc sắp không nhịn được phải buông ra, hắn siết chặt nàng vào lòng, dùng thanh âm trầm thấp mà nóng bỏng nói bên tai nàng:"Lớn nhanh lên một chút!
"Kỷ Nam bởi vì ngại vết thương trên ngực hắn nên không dám vùng vẫy, để mặc hắn muốn làm gì thì làm. Cuối cùng, khi được hắn buông ra, nàng ôm khuôn mặt nóng bừng của mình bỏ chạy thật nhanh. Cơn gió sau lưng thổi tới giọng nói dịu dàng của hắn:"Đi sớm về sớm."
***
Đúng như Mộ Dung Nham đã dự đoán, Kỷ Nam leo lên đỉnh núi Tinh Nhai.
Đại quân Tây Lý đã lui toàn bộ về nơi này. Bởi vì trong trận chiến Hành Châu thành bị đánh bại bất ngờ không kịp đề phòng, nên hiện giờ giặc Tây Lý cũng thiết lập phòng thủ tầng tầng lớp lớp, binh sĩ tuần tra ban đêm nhiều gấp ba lần trước kia.
Kỳ thật từ trước tới nay, Đại Dạ và Tây Lý vẫn lấy núi Tinh Nhai làm cột mốc ranh giới, cho nên nơi này thuộc địa phận Tây Lý.
Nhưng mà đám người chuyên đi xâm chiếm nước khác này hiện đang bị kinh sợ, nên bây giờ dù có đang ở trong lãnh thổ của đất nước mình cũng vẫn cứ thần hồn nát thần tính, trông gà hóa cuốc.
Đây chính là kết cục của kẻ đi xâm lược nước khác.
Đêm nay, gió trên đỉnh núi Tinh Nhai thổi vừa mạnh vừa lạnh lẽo, tiếng gió rít gào. Kỷ Nam đứng trước gió, bị thổi đến mức không mở được mắt ra.
Đại ca nàng liệu có đang ở trong quân doanh phía dưới kia hay không? Nay Hành Châu thành đã giành lại được, nàng nguyện ý dùng tính mạng của mình để đổi lấy đại ca.
Ý niệm này vừa mới hiện lên trong đầu, thì nàng cảm thấy sự lạnh lẽo của miếng ngọc bội trong ngực. Kỷ Nam nhịn không được lấy nó ra, cẩn thận vuốt ve dòng chữ khắc trên mặt ngọc.
Thể chữ cổ tung bay uốn lượn của người Nam quốc, triền miên đa tình, hơn nữa người điêu khắc chữ này lại sử dụng rất khéo léo bút lông cứng của Dạ quốc, cho nên hai chữ "Trường Khanh
"mà ông khắc, mang dáng vẻ vừa cương lại vừa nhu, vừa lưu loát lại vừa mềm mại. Khi còn bé, Kỷ Nam rất hay tới thư phòng của mẫu thân, cũng đã từng được đọc vài cuốn truyện truyền kỳ nhân vật Nam quốc, có một người Nam quốc tên là"Trường Khanh
", từng viết rất nhiều thi từ ca phú trau chuốt hoa lệ, nhưng càng làm cho người đời sau cảm thấy hứng thú, di13n∞d4an∞l3e∞qu11y∞dn0n, chính là chuyện hắn và một nữ tử đã vì yêu mà bỏ trốn. Những cái này nàng đã đọc từ rất lâu rồi, rất nhiều chuyện hiện giờ cũng đã quên, chỉ còn nhớ trong đó hình như có một câu:"Nguyện đắc nhất tâm nhân, bạch đầu bất tương ly."*
(*
- Nguyện đắc nhất tâm nhân, bạch đầu bất tương ly: Nguyện chỉ cần có được lòng của một người, bạc đầu cũng không rời xa.)
Khi ấy, Kỷ Nam vẫn còn nhỏ tuổi cho nên không hiểu rõ, bây giờ hồi tưởng lại, trong lòng lại có chút lưu luyến không yên.
Kỷ Nam chưa bao giờ gặp Diêu phi, chỉ nghe người ta đồn rằng bà là một nữ tử người Nam quốc vô cùng dịu dàng mỹ lệ, Hoàng thượng cũng rất yêu chiều bà, hậu cung người người ca ngợi.
Nhưng bây giờ nghĩ lại, một nữ nhân đã lén lút đặt tên tự cho nhi tử của mình, thì làm sao lại để ý đến cái gì mà "người người ngợi ca" chứ?
Kỷ Nam cũng bởi vậy mà nghĩ tới mẫu thân mình, mẫu thân so với Diêu phi thì có phần may mắn hơn, phụ thân chỉ yêu một mình bà, nhưng mà cho dù như vậy, thì bà cũng vẫn phải cùng một nữ nhân khác chia sẻ tâm của phụ thân.
Sinh ra tại một triều đại như vậy, khi mang thân phận nữ tử, dù có tốt đẹp đến đâu cũng đều khó tránh khỏi vận mệnh ấy
- nhưng nếu giống như nàng, thì ngay cả tư cách bước vào vận mệnh như thế cũng không có.
Ngọc được ủ ấm trong lòng bàn tay, gần ngay trái tim Kỷ Nam. Mười sáu tuổi, vào đêm lạnh thấu xương khi nàng tròn mười sáu tuổi, chỉ dựa vào chút ấm áp đó trong lồng ngực, nàng đã dấy lên được niềm hy vọng nóng bỏng để đối diện với những cực khổ và gian nan.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!