Nước tuyết trên đỉnh núi Tinh Nhai chính là thứ nước tươi mát ngọt lành nhất mà Mộ Dung Nham được uống trong cuộc đời này. Khi còn ở Thượng Kinh phồn hoa, hắn đã từng uống rất nhiều loại rượu ngon, nhưng không một thứ nào có thể so sánh được với hương thơm nồng nàn của thứ nước ấy.
Khoác ngoại bào của Kỷ Nam rồi tựa vào trong ngực nàng, cả đời chỉ một lần, đóa hoa đào trong sinh mệnh của hắn được nước tuyết ấm áp kia tưới lên, nở rộ tại vùng đất cực Tây này.
"Đừng ngủ."
Lời dặn dò dịu dàng của Kỷ Nam vang lên trên đỉnh đầu hắn,
"Chờ lát nữa ta bình phục, sẽ đưa huynh lên.ۣۜ di-ê2n⊹đ5à-n๖ۣۜle⊹q0u-ý⊹đ6ô -n Hành Châu thành đã bị công phá rồi, huynh không muốn lập tức quay về nhìn hay sao?"
Mộ Dung Nham lại càng dán sát vào trong lồng ngực mềm mại của thiếu nữ, thoải mái thở dài, từ từ nhắm hai mắt, hơi nở nụ cười: "Không muốn, " Hắn nhẹ giọng nói, "Ngay từ đầu ta đã không cần."
"Nói bậy!"
Kỷ Nam nhẹ giọng quát, "Trận chiến này huynh có công lao lớn nhất."
"Đó là vì nàng." Hắn cúi đầu đáp.
Trong góc thạch động, cơ quan đơn giản bằng đá do hắn chế tạo, ban nãy gây ra tiếng vang thu hút sự chú ý của Kỷ Nam khiến nàng dừng lại, lúc này rơi xuống một hòn đá nhỏ cuối cùng, cố chấp bướng bỉnh giống như Kỷ Nam vậy.
Trong lòng nàng bây giờ, buồn vui lẫn lộn.
Nàng vươn tay sờ lên trán hắn, quả nhiên bởi vì trọng thương, nên bắt đầu có dấu hiệu bị sốt nhẹ. Lúc này, nàng càng cảm thấy lo lắng, lập tức lấy ngoại bào bọc chặt hắn lại trên lưng mình, rồi nhanh chóng nghĩ biện pháp rời khỏi nơi này.
Mộ Dung Nham vốn đang nhắm mắt dưỡng thần, lúc này lại mở mắt ra nói với nàng:
"Đi tìm đoạn dây mây mà nàng vừa dùng để leo xuống, kéo lấy sợi dây ở giữa, rồi lại lấy hai sợi dây còn lại quấn quanh người hai chúng ta, sau đó cắt đứt sợi dây kia, là chúng ta có thể đi lên rồi. Kỷ Nam nghe vậy sửng sốt, đợi đến khi liên hệ những sự kiện trước và sau rồi nghĩ thông suốt xong, nàng mới nhảy dựng lên:"Huynh!
Đêm đầu tiên mà chúng ta đến Hạ Thành, huynh đã đoán chắc là sẽ có chuyện ngày hôm nay, có đúng hay không?!"
Đêm đó, nàng đứng trên đỉnh núi Tinh Nhai thay Kỷ Đông lựa chọn thân phận đích tử của Kỷ gia, còn hắn đạp ánh trăng bước tới. Lúc ấy nàng cứ cho rằng hắn tới an ủi nàng, bây giờ cẩn thận suy nghĩ lại, thì ra quả thực giống như lời nói lung tung mà nàng đã nói với Lý Hà Việt: Hắn đi thăm dò địa hình!
Khi đó, hắn đã dự đoán được cuộc chiến ngày hôm nay, đoán được mình sẽ lấy ít địch nhiều, đoán được có lẽ sẽ chỉ có thể dùng cách dụ địch xâm nhập rồi trốn vào hướng này, cho nên hắn đã thăm dò được thạch động này, còn làm cả một cơ quan bằng đá vừa đơn giản nhưng cũng rất tinh tế, để phòng ngừa hắn bị hôn mê bất tỉnh thì Kỷ Nam có thể dựa vào âm thanh này mà tới tìm hắn!
Trận chiến này, mỗi một đường đi nước bước đều hoàn toàn nằm trong lòng bàn tay hắn, vậy mà hắn lại giấu giếm nàng lâu như vậy!
Mộ Dung Nham bị nàng đẩy ngã xuống đất, động đến miệng vết thương trước ngực khiến sắc mặt hắn còn trắng bệch hơn so với lúc nãy, nhưng ánh mắt lại sáng vô cùng.
"Đúng vậy, " Đối với chuyện này, hắn thành thực thú nhận, "Ta đã sớm đoán ra."
Vẻ mặt hắn có chút đắc ý, khiến Kỷ Nam thật sự không biết phải trách móc hắn thế nào.
"Chuyện mà nàng muốn hoàn thành, bất kể là đánh thắng Tây Lý hay là cứu đại ca nàng trở về, hễ là chuyện khiến cho nàng phải khó xử, khiến nàng khó có thể song toàn, thì ta sẽ hoàn thành giúp nàng. Nàng chỉ cần làm chính mình."
Hắn gằn từng tiếng, nét mặt vui mừng, giọng điệu dịu dàng, trong mắt chỉ có ý cười và nàng, "Kỷ Nam, ta không tùy tiện hứa hẹn với người khác, nhưng một khi đã nói ra, thì sẽ không hối hận.
"Hắn bám vào vách đá, cố gắng đứng dậy, đi tới trước mặt nàng, cúi đầu nhìn chăm chú vào nàng. d♡ie2n‿da22n‿l♡e‿qu0y‿đ♡ô1n. Ánh mắt Kỷ Nam vô cùng phức tạp, hắn vươn tay ôm hai má nàng,"Cô nương ngốc, " Hắn yếu ớt mà kiên định nở nụ cười, "Có Mộ Dung Nham ta ở đây, nàng chỉ cần làm chính nàng mà thôi.
"Lòng ta có thiên hạ, còn ngại gì không cho nàng cả đời vô lo vô ưu? Kỷ Nam chậm rãi lắc đầu."Huynh... Không cần làm nhiều như vậy, " Nàng cúi đầu, không dám nhìn vào mắt hắn, giọng nói cũng trở nên nhẹ nhàng: "Không cần làm nhiều như vậy... Huynh là độc nhất vô nhị trong lòng ta từ lâu rồi.
"Từ đỉnh núi Tinh Nhai đi xuống dưới chân núi, một đường gian khổ cộng thêm bản thân đang bị trọng thương, nhưng khóe miệng người nào đó không có lúc nào là không nhếch lên. Cười cười cười... Có cái gì buồn cười chứ! Kỷ Nam đỡ lấy thân thể đang cố ý ngả vào nàng của hắn, đỉnh đầu bốc khói, sắp phát điên đến nơi."Đừng có cười nữa!
"Nàng lên tiếng cảnh cáo hắn, trong lòng lại tự mắng chính mình có phải là bị máu chó dội vào đầu nên mới tự nhiên nói như vậy với hắn hay không?! Nhưng Mộ Dung Nham nào có thể nhịn được cười chứ? Vừa nghĩ tới bốn chữ"Độc nhất vô nhị
"mà nàng vừa nói ra, hắn đã cảm thấy sung sướng như muốn lên tiên. Kỷ Nam chỉ lo buồn bực cúi đầu chạy về phía trước, nhưng hắn lại không có một chút nóng nảy, ngược lại còn liên tục trêu chọc nàng. Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời, Mộ Dung Nham được hưởng thụ cảm giác"Vô sỉ". Hắn cao hơn nàng nhiều như vậy, nhưng lại cố tình dựa vào nàng, còn nhìn chằm chằm gương mặt nàng đang gần trong gang tấc, thấy hai gò má chậm rãi nổi lên màu hồng phấn nhàn nhạt vô cùng đáng yêu...
"Không, được, cười!"
Kỷ Nam rốt cuộc cũng bị chọc giận, oán hận trừng mắt nhìn hắn, "Cũng không được nhìn ta nữa!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!