Chương 21: (Vô Đề)

''Chuyện mà nàng muốn hoàn thành, bất kể là đánh thắng Tây Lý hay là cứu đại ca nàng trở về, hễ là chuyện khiến cho nàng phải khó xử, khiến nàng khó có thể song toàn, thì ta sẽ hoàn thành giúp nàng."

Hắn cúi đầu, kề sát vào trán nàng, nhẹ nhàng cọ cọ, vô cùng thân mật nhưng cũng rất cố gắng kiềm nén tâm tình đang dần trở nên kích động, "Nàng chỉ cần làm chính mình mà thôi."

Đây là lời hứa hẹn của Nhị hoàng tử Điện Hạ Đại Dạ quốc

- Mộ Dung Nham, cả đời đều hữu hiệu.

_____________

Sắc trời đã nhá nhem tối, ráng đỏ đầy trời, những tia sáng máu đỏ hồng xinh đẹp dịu dàng bao phủ vạn vật nơi vùng đất cực Tây này, khiến cho toàn bộ Hạ Thành đều có vẻ không chân thực: Lúc này, cảnh vật quá mức yên tĩnh, yên tĩnh đến lạnh lẽo.

Mới khoảnh khắc trước, nơi này vẫn là chiến trường đầy máu lửa, bị bao bọc bởi sự tuyệt vọng tột cùng, ๖ۣۜdi

-êxn⊹đ4à-n๖ۣۜlê⊹q6u-ý⊹dô-n, giống như không còn có ngày mai.

Mà lúc này, tất cả mọi thứ đều đã trở lại yên bình, thương binh cũng được đưa về nơi đóng quân để chữa trị, những mũi tên loạn lạc cũng đã được quét dọn sạch sẽ, những vết máu và vết cháy sém đã bị những dân chúng trong thành giẫm lên, trở nên mơ hồ không rõ.

Nỗi tuyệt vọng và đau xót ấy, dường như chưa từng xuất hiện.

Điều này làm cho Kỷ Nam không nhịn được, cảm thấy cay cay nơi sống mũi: Đại ca của nàng ở nơi này chiến đấu hai năm trời, hiện giờ hắn bị mất tích, trừ bỏ binh sĩ bị gãy chân ban nãy, có ai còn nhớ đến hắn?

Những thiếu nữ đang xách giỏ đồ ăn rao bán dọc đường kia liệu có biết đến hắn hay không?

Lũ trẻ đang nhặt những mũi tên lạc rơi dưới đất để nô đùa cười vui kia, liệu có biết rằng, có một vị tướng quân tên là Kỷ Đông, vì muốn giữ gìn nụ cười hồn nhiên của bọn chúng, mà hắn đã phải rời xa gia đình cách đây hàng ngàn dặm, không những thế hiện giờ còn bị rơi vào cảnh ngục tù?

Những người này đều đã từng được Kỷ Đông dùng cả sinh mệnh và toàn bộ nhiệt huyết của mình để bảo vệ, nhưng họ chẳng hề nhớ tới Kỷ Đông, bọn họ chỉ cần biết có người bảo vệ bọn họ, nhưng chẳng cần quan tâm người nọ là ai.

"Kỷ Nam." Giọng nói của Mộ Dung Nham vang lên ngay bên cạnh, trong buổi chiều sập tối như vậy, quả thực giống như vừa miễn xá cho nàng, bởi vì hắn đã kéo nàng ra khỏi nỗi uất ức vô bờ.

Kỷ Nam bất giác quay đầu nhìn về phía hắn, khung cảnh trước mắt nàng đều được bao phủ bởi ánh sáng màu đỏ, toàn thành cũng bị chìm trong màu đỏ, chỉ có hắn vẫn mặc một bộ áo báo màu xanh nhạt không bị nhiễm một màu nào khác, vẫn thuần khiết bình thản, giống như chỉ đang dạo chơi dưới ánh trăng.

Tư thái kia, đã khiến cho Kỷ Nam vốn đang vô cùng suy sụp cảm thấy được yên lòng trong nháy mắt.

"Điện hạ, " Nàng có chút thất hồn lạc phách thì thào nói: "Ta muốn đi cứu Kỷ Đông.

"Những suy nghĩ luẩn quẩn trong lòng, cứ như vậy mà được nói ra rồi. Nàng là một tướng quân, dẫn dắt hơn mười vạn đại quân ra chiến trường viện trợ, mới vừa rồi còn dùng những lời nghĩa chính ngôn từ"Giết địch vệ quốc

"như thế nói với binh lính bị gãy chân kia, d♡iễ,n‿đ, àn‿l♡ê‿q, uý‿đ♡ôn, nhưng sau khi đi dạo một vòng quanh Hạ Thành, trong lòng nàng lại chỉ nghĩ đến đại ca của nàng. Những lời vốn dĩ không nên nói ra này, nàng lại nói với hắn mất rồi. Nhất định là Kỷ Nam không biết, nhìn nàng lúc này đáng thương biết bao. Mộ Dung Nham đã từng giúp rất nhiều người, vỉ đủ thứ lợi ích. Nhưng Kỷ Nam trước mắt, khiến cho hắn lần đầu tiên có suy nghĩ"không tiếc cái giá phải trả.

"Không tiếc tất cả mọi thứ mà hắn đang có, chỉ cần có thể hoàn thành tâm nguyện giúp nàng. Có lẽ nàng cũng biết, lúc này chính mình khiến cho hắn cảm thấy đau lòng biết bao nhiêu, cho nên mới nhìn hắn một cách bất lực như vậy. Mộ Dung Nham đã bị trầm luân đến mức không có cách nào tự thoát khỏi, cho nên chỉ có thể cam chịu mà nghĩ như vậy."Được.

"Hắn nhẹ nhàng đồng ý, thương tiếc không thôi. Hắn nhanh chóng mà lưu luyến xoa nhẹ gương mặt nàng. *** Cha nuôi của Ngô Kiền là Ngô Ngạn Hồng - Ngô đại thái giám, cũng chính là người tâm phúc duy nhất của Đoan Mật Thái hậu, bởi vậy, trong mắt Ngô Kiền chỉ có Đại Hoàng tử, chẳng hề coi Mộ Dung Nham ra cái gì. Lúc tới nghênh đón hắn và Kỷ Nam, tên này còn không lạnh không nhạt gọi hắn"Giám quân đại nhân

". Kỷ Nam cho rằng với bản tính của Mộ Dung Nham, nhất định sẽ chỉ cười mà cho qua. Chẳng ngờ được, hôm nay không hiểu sao hắn lại biến sắc,"Keng

"một tiếng, rút ngự tứ bảo kiếm trong tay tên lính theo hầu phía sau, xoay người lại, không nói không rằng đặt kiếm lên cổ Ngô Kiền. Không chỉ Ngô Kiền, mà ngay cả Kỷ Nam cũng há hốc mồm."... Nhị... Nhị hoàng tử Điện hạ!" Sắc mặt Ngô Kiền trở nên trắng bệch, hắn ta ngửa người ra sau, nghiêng cổ, sau đó không dám cử động nữa, miệng run run rẩy rẩy cầu xin tha thứ.

Chỉ thấy vẻ mặt của Nhị hoàng tử Điện Hạ như hàn băng, cặp mắt đào hoa xưa nay luôn dịu dàng khiến người khác mê mẩn, lúc này lại hơi trợn ngược lên, đầy tàn nhẫn và sát ý, so với thanh kiếm trong tay hắn còn lạnh lẽo hơn vài phần.

Khoảnh khắc ấy, quanh thân hắn tỏa ra khí thế làm cho người ta hoàn toàn tin tưởng rằng: Nếu không thuận theo ý hắn, thì hắn sẽ không chút do dự vung kiếm giết... bất cứ một người nào!

Trong lúc giằng co, trên trán Ngô Kiền đã có mấy giọt mồ hôi liên tục rơi xuống. Lông mày của Mộ Dung Nham nhíu lại không dễ dàng phát hiện ra, hắn lạnh lùng mở miệng:

"Ngô Kiền! Nếu hôm nay Kỷ tướng quân không phi ngựa tới, thì cửa thành Nam đã bị phá! Nếu bị mất cả hai tòa thành trì, ngươi còn mặt mũi nào trở về gặp phụ hoàng của ta?!"

Ngô Kiền vừa nghe thấy thế đã như trút được gánh nặng, lập tức kêu to:

"Hành châu là do Kỷ Đông đánh mất! Không có quan hệ gì với thần cả! Điện hạ minh xét!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!