"Mẫu phi đã vì chữ 'Tình' này mà phải lỡ dở cả cuộc đời, cháu tuyệt đối không đi theo vết xe đổ của bà. Cậu, Đại Dạ mắc nợ mẫu phi cháu, cháu nhất định phải thay bà đòi lại
- ngôi vị Hoàng đế này, cháu nhất định phải có." Mộ Dung Nham nhẹ nhàng vỗ về hai thanh nẹp dày trên cánh tay trái, thấp giọng oán hận thề.
--- ------ ----
Một năm sau, khi tiết trời vào đầu thu...
Mỗi khi đến mùa thu, mã trường Ngọc Hà sẽ đưa một số lượng lớn những con ngựa tốt nhất khỏe mạnh nhất tới Thượng Kinh.
Những con ngựa được xuất từ mã trường Ngọc Hà tuy tốt nhưng lại vô cùng hung hãn, trong số những con ngựa vừa mới trưởng thành được đưa đến vào mùa thu năm nay, cứ mười con thì có đến năm sáu con có tính tình nóng như lửa. Những con ngựa này thường được cấp cho quân đội Kỷ gia dũng mãnh thiện chiến. Ở Đại Dạ, có được một con ngựa tốt còn khiến cho nhóm quân lính vừa mới lập công hưng phấn hơn là có được một chức quan.
Ngoài quân nhân, thì những nam nhi khỏe mạnh khác ở Thượng Kinh cũng vẫn có cơ hội để sở hữu những con ngựa quý này: Người nào muốn thì phải tự mình đến mã trường của quân doanh, di»ễ♦n♡đà♥n♡l«ê♡qu♣ý♡đ»ô♠n có thể chọn bất cứ con ngựa nào. Nhưng nếu chọn được rồi thì cũng không phải dùng tiền bạc là có thể mua được, mà phải tự mình ra trận, nếu thuần hóa được ngựa quý và nó nhận chủ thì mới có thể cưỡi đi.
Dường như mỗi lần đều có một binh sĩ như vậy xuất hiện, khiến Thượng Kinh đều chấn động một thời gian. Nhưng hai mươi năm qua, người xuất sắc nhất chính là Đại hoàng tử Mộ Dung Lỗi, hắn chỉ dùng một tay đã có thể thuần phục được con ngựa hung hãn kiêu căng, khiến Kỷ tiểu tướng quân đã chứng kiến cách đây nhiều năm trước nhưng vẫn nhớ mãi không quên đến tận bây giờ.
Năm nay, khi ngựa vẫn còn đang trên đường tới thì A Tống đã nóng lòng muốn thử, bèn hẹn Kỷ Nam đến để được chọn ngựa đầu tiên.
Hắn thích thú vô cùng, vừa vào mã trường đã xoa hai tay, lúc thì túm lông bờm của con này, lúc thì ném cà rốt cho con kia ăn. Một con Ô Vân Đạp Tuyết bị hắn chọc trúng hốc mắt, đau đến mức phát cáu, lồng lộn nổi điên khiến chuồng ngựa lung lay sắp đổ, tiểu thái giám đang cầm cà rốt đứng bên cạnh Mộ Dung Tống thấy vậy sợ quá ném túi cà rốt đi rồi ôm đầu bỏ chạy.
Kỷ Nam nhìn thiếu niên nghịch ngợm đang cầm roi đuổi theo tiểu thái giám ở đằng xa, đau đầu thở dài, quay sang hỏi người bên cạnh: " Nghe nói, hôm trước hắn chọc cho Trịnh Đại học sĩ tức giận bỏ đi đúng không?"
"Đâu chỉ có chọc giận
- hắn còn ném Trịnh Đại học sĩ vào trong ao, khiến ông suýt nữa thì chết đuối. Hôm qua, Đại học sĩ quỳ cả ngày bên ngoài thư phòng của phụ Hoàng, cầu xin được từ quan về cố hương." Mộ Dung Nham nói xong, bất đắc dĩ lắc đầu: "Trong triều đã không còn văn thần nào đồng ý dạy hắn học nữa, phụ Hoàng mệnh cho ta tạm thời dạy hắn một thời gian."
"Lại là huynh à?" Kỷ Nam nhíu mày, "Kỵ mã, bắn tên, binh pháp, kiếm pháp... Bây giờ lại còn phải dạy hắn đọc sách viết chữ nữa sao?
Mộ Dung Nham cong khóe môi, quay đầu lại, thấp giọng ôn nhu nói: "Yên tâm, cũng không vất vả lắm đâu."
Kỷ Nam dừng lại, mặt đỏ tai hồng cãi lại một câu: "Ai thèm lo lắng huynh vất vả..."
Hắn không nói lời nào, đôi mắt đào hoa xinh đẹp sáng lấp lánh nhìn nàng chằm chằm, vẻ mặt tựa tiếu phi tiếu.
"Nhìn cái gì vậy!" Kỷ Nam đe dọa không đủ khí thế, luống cuống vung roi ngựa lên, lại lắp bắp thúc giục: "Huynh... mau đi chọn ngựa đi..."
"Ngươi chọn đi." Mộ Dung Nham mỉm cười, lại nói thêm một câu, "Hôm nay ta cũng dùng một tay, thế nào?"
Kỷ Nam từng miêu tả với hắn về hình ảnh Đại hoàng tử năm đó dùng một tay thuần hóa con ngựa kia, tư thái tung bay. Đó là hình tượng mà Kỷ Nam đã hướng tới từ khi còn nhỏ, cũng khiến nàng sùng bái Mộ Dung Lỗi đến tận bây giờ, thậm chí trước khi xuất chinh không hiểu sao bị hắn đả thương, nàng cũng chưa từng để lộ ra hay trách móc hắn.
Lúc ấy, khi Mộ Dung Nham nghe xong thì vẻ mặt cũng thản nhiên như thường, nhưng lúc này tự nhiên hắn nhắc lại, có lẽ, trong lòng hắn vẫn hơi để bụng.
Kỷ Nam nghĩ đến hắn vẫn để ý chuyện kia, lỗ tai nàng bỗng nhiên hồng rực lên, nàng xoay người chạy tới hướng mã trường, di~en™dan™le™q~uy™don™com lại vừa vặn đụng phải một nam tử áo tím. Nàng bị dọa đến mức lui hẳn về ven đường rồi cúi đầu xuống hành lễ, nhưng Đại hoàng tử ngay cả liếc mắt nhìn nàng một cái cũng không muốn, cứ thế đi thẳng về phía trước.
***
Kỷ Nam chọn trúng con Ô Vân Đạp Tuyết kia. Kể ra trong toàn bộ mã trường thì nó chính là con ngựa tốt nhất, tính tình cũng dữ dằn nhất. Từ lần đầu tiên nhìn thấy nó, nàng đã rất thích, nhưng đáng tiếc phụ thân đã sớm có nghiêm lệnh, cấm nàng và các ca ca tham gia náo loạn thuần ngựa.
Thật ra ngày từ đầu, Mộ Dung Nham cũng không quan tâm đến con ngựa quý kia.
Tựa như Hoàng đế đã nói, tính tình của hắn giống mẫu phi hắn, sâu trong nội tâm là tính cách uyển chuyển nhưng lạnh lùng của người Nam quốc, chứ không nhiệt huyết quyết đoán như nam nhi Đại Dạ.
Thuần phục ngựa trong doanh trại là truyền thống trong vài chục năm qua của Đại Dạ, nhưng những năm trước, hắn chưa tham dự một lần nào. Ở Đại Dạ, một con tuấn mã cũng được coi là một nam tử hán biết cưỡi gió, nhưng đối với hắn mà nói, đây chẳng qua chỉ là một loài súc vật có bốn chân, hắn có hàng ngàn biện pháp khiến cho nó phải nghe theo sự sai bảo của mình, theo hắn thì dùng vũ lực là một chuyện vô cùng kém cỏi.
Con Ô Vân Đạp Tuyết kia mới vừa rồi bị A Tống trêu chọc, nên lúc này cáu kỉnh hơn ngày thường rất nhiều, cửa chuồng vừa mở, nó đã vội vàng chạy ra ngoài giống như một con gió, rồi ngửa mặt lên trời hí một cách sảng khoái.
Mộ Dung Nham vào sân, lững thững bước tới, nghiêng người né tránh được mấy cú đá hậu đầy căm phẫn của nó, sau đó tung người nhảy lên lưng ngựa.
Thân thủ của hắn thật sự là vô cùng lưu loát đẹp mắt, khiến mọi người đứng quanh sân reo hò một trận.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!