Bên dưới tiểu y vẫn còn một lớp nữa, không phải y phục, mà là tầng tầng lớp lớp vải trắng rộng rãi quấn quanh, có nơi quấn ít nơi quấn nhiều, như là một làn da thứ hai dính sát vào người Kỷ Nam, bao bọc thân thể "hắn", không lộ ra một chút xíu đường cong lồi lõm nào.
--- ------ ----
Ngày xuất chinh hôm đó vô cùng kỳ quái, rõ ràng giờ lành là giờ Thân, nhưng lại thông báo giờ Dần phải tập hợp.
Thời gian đến lúc bình minh vẫn còn sớm, nhưng bốn phía quảng trường đã cắm đầy những cây đuốc bằng gỗ thông to lớn, đang lép bép cháy sáng trong tiếng khấn cầu trong trẻo mà lạnh lùng của quốc sư trên đài cao.
Hoàng đế ngồi ở ghế chủ vị, chúng đại thần đứng bên tay trái, còn các vị hoàng tử ngồi theo thứ tự bên tay phải. d♥ie»n。dٿan。l«e。qu»y。d«o♥n Mộ Dung Lỗi hiển nhiên ngồi ở chiếc ghế đầu tiên, gần như là ngay sau lưng Trần Ngộ Bạch.
Kỷ Nam mặc một bộ khôi giáp màu trắng bạc do Trần Nam Vương đặc biệt gấp rút làm ra, đứng ở trong đội ngũ tướng lĩnh, thanh tú mà rắn rỏi như một cây nhỏ trong sáng sớm mùa xuân.
Đại tướng quân quả nhiên không đoán sai chút nào, sau khi ngày xuất chinh được định ra, chiếu thư bổ nhiệm lập tức xuống đến nơi, Kỷ Nam được phong làm phó tướng trong lần xuất chinh này
- sau đại ca Kỷ Đông, đời này của Kỷ gia lại có thêm một vị tướng quân.
Lời cầu khấn của quốc sư tuy dài dòng nhưng vô cùng tốt đẹp, giọng nói cũng nhẹ nhàng êm ái giống như tiên nhạc trên trời. Kỷ Nam lắng nghe, không khỏi thất thần, tầm mắt dừng lại trên người Đại hoàng tử:
Dường như không thể chịu nổi khí lạnh của sáng sớm, nên mặc dù tiết trời đã vào đầu hạ, thế nhưng toàn thân hắn vẫn bọc một chiếc áo lông cáo màu tím, uể oải mệt mỏi dựa trên ghế, tuy rằng trông vô cùng tao nhã, nhưng sắc mặt lại có chút tái nhợt.
Thời gian đã qua rất lâu, nhưng quốc sư vẫn chưa có chút dấu hiệu muốn kết thúc, đôi lông mày của Đại hoàng tử càng nhíu lại thật chặt, môi mím lại, vẻ mặt hơi hơi không kiên nhẫn.
Thượng Kinh vẫn âm thầm lưu truyền chút chuyện linh tinh về vị Đại hoàng tử này: Nghe nói hắn thân mắc một loại kỳ bệnh, mỗi đêm đều phải dùng một loại đan dược được đặc chế mới có thể đi vào giấc ngủ, mà loại đan dược kia phải lấy máu người làm thuốc dẫn, cực kỳ hiệu quả nhưng cũng vô cùng tổn hại sức khỏe.
Sau khi ăn vào, ý thức của Đại hoàng tử thường xuyên mơ hồ, lúc thì phát rồ, lúc thì ngủ mê mệt không dậy nổi. Bởi vậy mỗi khi đêm xuống, người trong phủ Đại hoàng tử luôn cảm thấy run sợ.
Sau khi Kỷ Nam trở về đã nghe được không ít lời đồn như thế, nhưng cảnh tượng Mộ Dung Lỗi một tay thuần con ngựa hung hãn năm năm trước, đã ăn sâu bén rễ trong đầu nàng, diễღn。đ♥àn。l♥ê。qღuý。đô♥n ấn tượng vô cùng sâu sắc.
Chính vì thế nên những lời đó nàng chỉ nửa tin nửa ngờ, nhưng lúc này thấy bộ dáng đứng ngồi không nên hồn của hắn, nàng lại không khỏi cũng tin vài phần.
Cùng lúc đó, cũng có một người liên tục thất thần trong tiếng cầu khấn dài dòng tốt đẹp của quốc sư, cũng chú ý tới nhất cử nhất động của Đại hoàng tử như vậy
- Mộ Dung Nham tao nhã ngồi ở vị trí thứ hai, nhìn có vẻ hết sức chăm chú, nhưng kỳ thực hắn đang vận nội lực, để nắm giữ chặt chẽ toàn bộ động tĩnh.
Lúc này, quốc sư đã bắt đầu nghi thức tế trời, hắn quét mắt xuống, lập tức có thủ hạ đi xuống thỉnh Kỷ Nam tiến lên.
Trước khi quân đội Đại Dạ xuất chinh, cần có quốc sư cầu phúc tế trời, trong đó có một bước cần dùng đến vài giọt máu của một vị chủ tướng phù hợp. Lần xuất chinh này, chủ soái là Hàn Đại tướng quân Hàn Quân, hắn là tướng lĩnh do một tay Kỷ Đình bồi dưỡng nên, chịu sự quản lý của quân đội Kỷ gia.
Bởi vậy, mặc dù quân hàm của Kỷ Nam không cao bằng hắn, nhưng thân phận lại tôn quý hơn hắn, nên liền dùng máu nàng để tế trời.
Kỷ Nam bước đến trước mặt quốc sư, vén cổ tay áo, gật gật đầu với hắn, ý nói có thể bắt đầu. Trần Ngộ Bạch ngạo mạn liếc nhìn về phía Mộ Dung Lỗi và Mộ Dung nham cực nhanh, sau đó khóe miệng hắn khẽ giương lên, chỉ thấy ống tay áo màu đen tuyền của hắn đung đưa theo gió, chứ không thấy trong tay hắn có bất cứ đồ sắc bén nào, nhưng Kỷ Nam lại cảm thấy trên ngón tay chợt lạnh, rồi bị cắt vào một vết không dài không ngắn.
Quốc sư cầm lấy chiếc bát trên bàn tế, hứng lấy vài giọt máu, sau đó thản nhiên phó người bên cạnh: "Đưa Kỷ tiểu tướng quân xuống băng bó!"
Không cần
- Kỷ Nam đang muốn nói, vết thương nhỏ như vậy, đến khi xuất chinh cũng đã lành lại rồi.
Nhưng nàng còn chưa kịp mở miệng, thị vệ kia nghe xong mệnh lệnh của quốc sư, đã cung kính lễ dộ dẫn đường phía trước, nàng cũng không muốn phụ ý tốt của người khác, dù sao lúc này cũng vẫn còn sớm, nên đành đi theo hắn.
Miệng vết thương của Kỷ Nam vừa mới gặp gió, Mộ Dung Nham đã phát hiện ra Đại hoàng tử bên cạnh có chút bất thường. Nội lực mà hắn tản ra để theo dõi động tĩnh lúc trước, bỗng chốc bị đánh trở về, lực đạo này mạnh mẽ tới mức khiến tim phổi của hắn bị đảo lộn một trận. di™en⊹d™an⊹le⊹q™uy⊹d™on⊹co™m Mộ Dung Nham giật mình ngước mắt lên nhìn, thấy Đại hoàng tử không uể oải chán nản như vừa rồi, mà hai mắt hắn đang gắt gao nhìn chằm chằm vào miệng vết thương của Kỷ Nam, và phát ra ánh sáng âm u trong đêm tối!
Đó là dấu hiệu cảm xúc của người tộc Thiên Mật đang dao động vô cùng kịch liệt!
"Ngày xuất chinh, nhớ chú ý đến Đại hoàng tử. Chuyện ngươi muốn biết, đến lúc đó tự nhiên sẽ có đáp án."
Lời nói của Trần Ngộ Bạch và cái liếc mắt cực nhanh của hắn lúc vừa rồi lần lượt hiện lên trong đầu Mộ Dung Nham, trong nháy mắt, toàn thân hắn đều đạt tới tình trạng báo động cao nhất.
Mắt thấy Kỷ Nam bị người kia dẫn đến phía sau quảng trường, Mộ Dung Lỗi dường như thở ra một hơi nhẹ nhõm, u quang trong mắt dần dần bớt đi, trên gương mặt hắn lại hiện lên ý cười lãnh khốc đến tột cùng, hắn hạ mí mắt yên lặng trong khoảnh khắc, sau đó không chút do dự đứng dậy đi theo.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!