Chương 50: Năm 2002 - 2003 (18)

Con đường trở về phòng, Khang Kiều đi rất lâu, rất lâu, tất cả những cửa phòng cô đi ngang qua đều đóng chặt cửa. Tất cả mọi người đều đang chìm trong giấc mơ, không ai biết tối nay đã xảy ra chuyện gì.

Cô về phòng, tắm rửa, lên giường rồi nhắm mắt lại. Cơn buồn ngủ ập tới. Giấc mơ dài giống như một bức tranh không có biên giới. Trong bức tranh dài dằng dặc ấy, luôn có một bóng hình nhỏ bé khiến cô ngày nhớ đêm mong, cô dịch chuyển từng bước, từng bước về phía đó.

Khi chạm được vào, cô vùi mặt vào bờ vai người ấy, vui mừng đến rơi nước mắt.

Giống như vừa phải chịu đựng một sự ấm ức tột cùng.

Có lẽ tiếng khóc của cô đã làm ồn tới cái bóng nhỏ đó. Nó hất ra, cô lại dính vào, lại hất ra. Cuối cùng cô dứt khoát dán sát lại như một con gấu koala, vừa gọi tiếng bà ngoại vừa gào lên khóc.

Hơi ồn, về sau cô kiềm chế bớt âm thanh, nhưng…

Tiếng hu hu vẫn còn tiếp tục, gần trong gang tấc. Có người đang xoa mặt cô, bàn tay nhỏ xíu. Đó là bàn tay cô rất yêu, nó ra sức vỗ lên má cô.

Ừm, là Tiểu Phàn của cô đấy.

Là Tiểu Phàn của cô đang hu hu, không phải cô.

Nhưng nó đánh không nhẹ chút nào. Cô định kêu đau nhưng cổ họng lại như bị sốt, không sao bật được âm thanh ấy ra. Cô muốn giơ tay ngăn nó nhưng dường như không còn chút sức lực nào, sức cô chỉ đủ để mở mắt ra.

Cô mở mắt, căn phòng sáng bừng, khuôn mặt dán sát vào cô nước mắt nước mũi tèm lem. Xung quanh có mùi thuốc thoang thoảng, đây là phòng của cô.

"Chị?" Nó cất giọng khản đặc, thăm dò gọi.

Ngón tay cô nhẹ nhàng chạm vào tay Tiểu Phàn, lúc bấy giờ thằng nhóc mới bật cười: "Chị, chị bị ốm rồi".

Giấc ngủ này Khang Kiều li bì suốt một ngày trời và gần hai đêm. Chập tối hôm qua Tiểu Phàn mới phát hiện ra cô. Nói theo lời nó thì chị khác hẳn ngày thường, cả người như quả cầu lửa vậy.

Về sau nghe nói câu trả lời của bác sỹ đã khiến Nghê Hải Đường tái mặt.

"Chị, bác sỹ nói phát hiện chậm chút nữa chị sẽ thành đần độn." Hoắc Tiểu Phàn nói với cô.

Khang Kiều tuy gầy nhưng sức khỏe trước nay vẫn tốt, ngoài việc thi thoảng đau bụng do ăn đồ ăn không đảm bảo ra thì mấy bệnh như cảm sốt gần như là không có. Cơn sốt cao lần này tới mà không có một dấu hiệu nào, ngay cả bác sỹ cũng không tìm ra nguyên nhân. Một trong số các nguyên nhân Khang Kiều cũng lờ mờ đoán ra, vì tối đó, Hoắc Liên Ngao cũng hơi sốt.

Nhưng Khang Kiều nghĩ lần sốt cao này tới cũng khá đúng lúc. Gần đây cô đang học múa, như vậy mấy ngày tới có né một vài động tác yêu cầu biên độ lớn rồi.

Đêm xuống, Nghê Hải Đường tới phòng Khang Kiều. Bà ngồi trước giường, nắm tay cô và nói: "Khang Kiều, lần này con bị ốm quả thật đã làm mẹ hết hồn một phen. Trong lúc sốt con luôn miệng gọi bà ngoại. Lúc đó, mẹ có một cảm giác, có lẽ bà ngoại cảm thấy không nên để con tiếp tục đi theo mẹ nữa, nên muốn đưa con đi".

Nói xong, Nghê Hải Đường nhìn cô, giống như nếu không nhìn cô sát sao như vậy, cô sẽ đi theo bà ngoại mất.

Dưới ánh mắt của bà, Khang Kiều vô thức kéo cao cổ áo lên. Cô luôn cảm thấy Hoắc Liên Ngao sẽ để lại những dấu đỏ bộc lộ bí mật trên cổ cô. Khi làm động tác ấy, cô không dám nhìn Nghê Hải Đường, sợ người đưa cô tới thế giới này sẽ phát hiện ra bí mật đêm đó qua ánh mắt cô.

"Khang Kiều!"

"Vâng." Cô cụp mắt xuống, thấp giọng đáp.

"Sau này mẹ sẽ học làm một người mẹ tốt, giống như mẹ của những gia đình khác." Bà nói, dường như sợ Khang Kiều nghe chưa được rõ, bà nói rất chậm rãi.

"Vâng." Cô đáp.

Dang rộng hai tay, Khang Kiều lần đầu tiên chủ động ôm mẹ mình.

Khang Kiều luôn tâm niệm câu nói sáng đó của Nghê Hải Đường: "Chỉ cần mẹ vượt qua được kiếp nạn này, sau này mẹ sẽ cai rượu cai thuốc, nghiêm chỉnh sống cùng con và Tiểu Phàn".

Sau này ba người bọn họ sẽ sống thật bình yên. Cô, Nghê Hải Đường, Hoắc Tiểu Phàn. Họ sẽ cùng đi mua sắm, tới ngày lễ thì cùng đi xem phim, mặc những bộ quần áo giống nhau, cùng ra biển bơi lội.

Ba người có thể làm rất nhiều, rất nhiều việc.

Bệnh của Khang Kiều không hồi phục quá nhanh. Cơn sốt nhẹ nhưng liên miên khiến cô vắng mặt ở trường mấy ngày liền. Nghê Hải Đường cũng không giục cô. Mỗi tối trước khi đi ngủ bà lại tới phòng cô ngồi một lúc. Thậm chí bà còn nói: "Khang Kiều, nếu con không muốn học thêm thì sau này không cần phải đi học nữa".

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!