Chương 45: Năm 2002 - 2003 (13)

Khang Kiều nhanh chóng nhận được thành tích kỳ thi bổ sung, vẫn như trước đây, không tốt không xấu. Đối mặt với bảng thành tích cô đưa, Nghê Hải Đường cũng chỉ liếc qua cho có, rõ ràng bà đã không ôm hy vọng gì với thứ này nữa.

Một khoảng thời gian gần đây, Nghê Hải Đường nhận được cảnh cáo của bác sỹ phải tiết chế bia rượu, thuốc lá. Bà còn nghe lời khuyên của bạn bè tới bệnh viện Đông y trị liệu châm cứu.

Bây giờ xem ra hiệu quả không tồi, sắc mặt Nghê Hải Đường đã hồng hào hơn nhiều.

Buổi chiều Chủ Nhật, Khang Kiều dẫn Hoắc Tiểu Phàn đi siêu thị, nguyên nhân là vì thằng bé cứ ầm ĩ đòi tìm một loại khoai tây cực ngon. Dạo này Hoắc Tiểu Phàn hoạt bát hơn nhiều, đang ở tuổi hiếu kỳ với thế giới bên ngoài nên luôn thể hiện khao khát sở hữu cuồng nhiệt với mọi thứ, hơn nữa còn có một điểm, nó lúc nào cũng treo danh xưng "anh Liên Ngao" bên miệng.

Gần đây, Hoắc Tiểu Phàn hay hân hoan nói: "Anh Liên Ngao hôm nay đưa em lên du thuyền chơi", "Anh Liên Ngao hôm nay bế em đấy", "Em với anh bạn bè của anh Liên Ngao chơi rất vui". Những câu nói này luôn khiến Khang Kiều lo lắng không yên.

Đợi nó ngủ say, cô lại âm thầm kiểm tra nó, phát hiện trên người nó không có dấu vết bị đấm hay những đặc điểm kỳ lạ nào khác như cô tưởng tượng.

Dần dần, Khang Kiều không còn tim đập chân run trước những lời kể của Hoắc Tiểu Phàn nữa. Cô từng cảnh cáo nó không được tới tìm Hoắc Liên Ngao, nhưng nó hoàn toàn không nghe lời cô.

Trước cửa siêu thị, có một người đàn ông đi theo hướng ngược lại va vào Khang Kiều. Đó là một người đàn ông trung niên cao lớn, khi có hành vi đường đột ấy, ông ta đã xin lỗi Khang Kiều.

"Chú Mike!" Hoắc Tiểu Phàn đứng bên lên tiếng, người đàn ông nhìn thấy thằng bé thì lập tức mỉm cười: "Hoắc Tiểu Phàn!".

Người trước mặt tự giới thiệu là làm việc tại bệnh viện Đông y, trước mắt đang trị liệu châm cứu cho Nghê Hải Đường. Hoắc Tiểu Phàn từng vài lần cùng bà tới bệnh viện nên thành quen.

Người đàn ông khi cười có một hàm răng rất chỉnh tề, ông ta vui vẻ nói tạm biệt với Hoắc Tiểu Phàn.

Bước vào trong siêu thị rồi, Khang Kiều lại chợt quay đầu. Cô cứ cảm thấy "chú Mike" trông rất quen, khi đi thêm vài bước thì cô mới nhớ ra.

Chú Mike đó là bác cả của Chu Tùng An, không lâu trước đây cô từng gặp trước tiệm tạp hóa.

Lúc bấy giờ, Khang Kiều thật sự không để tâm quá nhiều tới chuyện này. Cô càng không thể ngờ, chú Mike mà theo lời Hoắc Tiểu Phàn là hay bỏ kẹo trong túi áo blouse ấy có một ngày lại mang tới cho cô một kiếp nạn kinh hoàng, cũng chính kiếp nạn đó đã khiến cô buộc phải bước lên một con đường không có lối về.......

Đứng trong khu đồ ăn vặt, Hoắc Tiểu Phàn không tìm thấy món khoai tây mà nó nói là rất ngon, Khang Kiều đang kéo nó đi tìm từng dãy hàng một.

Khi nó nói nó đã tìm thấy, nước mắt của Khang Kiều cũng tuôn trào. Đó đâu phải khoai tây nhập khẩu cực ngon gì?

Đó là loại thức ăn cho chó nhập khẩu, hơn nữa mỗi hạt đều được làm thành hình xương chó.

Đứng trước cửa siêu thị, Hoắc Tiểu Phàn một tay cầm túi thức ăn, một tay bỏ vào miệng, vẫn còn ầm ĩ. Trước mặt siêu thị là quảng trường, người qua người lại tấp nập. Buổi chiều này, Khang Kiều cảm thấy trên gương mặt những người nhìn cô viết đầy hai chữ trào phúng, cười mẹ cô dựa vào thủ đoạn mới bước vào được căn nhà đẹp nhất thành phố.

Rõ ràng đám người đó đang đố kỵ. Đàn ông thì ghen ghét tại sao mình không có được tiền bạc như Hoắc Chính Khải, vì xoàng xĩnh nên không có người đẹp sà vào lòng. Đàn bà thì ghen ghét mẹ cô đã làm được cái việc họ muốn mà không dám, dù sao thì Hoắc Chính Khải cũng là người có tài có sắc.

Bên tai, cô nghe thấy Hoắc Tiểu Phàn kêu lên: Chị làm đau tay em rồi.

Cô buông tay, nó ngã xuống đất.

Cô cúi xuống.

Sau đó, Khang Kiều nghe thấy chất giọng méo xệch của mình nói ra những lời không chút xa lạ, là những lời Nghê Hải Đường hay nói để khích bác một đứa trẻ đưa đầy sáu tuổi.

"Hoắc Tiểu Phàn, em ngốc như heo ấy, em không biết nhận mặt chữ à? Thầy giáo dạy em bao nhiêu thứ em để đi đâu? Chẳng phải bảo em đừng có tới tìm Hoắc Liên Ngao sao? Bình thường em không dùng đầu để suy nghĩ à? Không dùng đầu chí ít phải dùng mắt chứ! Hoắc Tiểu Phàn, chị xin em đấy, dùng một chút mắt nhìn để phân biệt ai đối tốt với em, ai xấu xa với em được không? Hoắc Tiểu Phàn, cả ngày cứ phải lo lắng cho em khiến chị rất mệt mỏi, em không thể thông minh hơn một chút à?

Hả?!"

Những lời ấy khiến thằng bé ngây người. Sau đó cô nhìn thấy giọt nước mắt đong đầy trong hốc mắt nó. Nó lí nhí nói: "Chị, chị không thích em chơi với anh Liên Ngao à? Nhưng chị, anh Liên Ngao có rất nhiều bạn, em chẳng có ai".

Câu nói của Hoắc Tiểu Phàn càng đâm đau nhói trái tim Khang Kiều. Cô từ từ kéo nó vào lòng mình, rồi lại nghe nó hỏi: "Chị, ban nãy chị giận à? Có phải em làm sai chuyện gì không?".

Cô càng ôm nó chặt hơn.

Không, không phải lỗi của em, là lỗi của Hoắc Liên Ngao, tên khốn ấy.

Cô cầm chặt túi thức ăn cho chó rời khỏi siêu thị. Trở về nhà, cô bế Hoắc Tiểu Phàn đã ngủ say về phòng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!