Lát sau…
Anh thờ ơ lên tiếng: "Thần kỳ thật đấy, tôi lại nghe được từ miệng con
gái của kẻ thù mình ba chữ "Tôi tin anh", phải làm sao đây? Tôi không
hiểu lắm? Niềm tin cô dành cho tôi rốt cuộc từ đâu mà ra?".
Mấp máy bờ môi, Khang Kiều định nói gì đó, nhưng không thốt ra được câu
nào, trong đáy mắt chàng trai mười bốn tuổi có thứ gì vừa xa lạ vừa quen thuộc.
Lúc này đây, thứ tồn tại trong đáy mắt Hoắc Liên Ngao, Khang Kiều từng
bắt gặp nơi Hoắc Chính Khải. Thi thoảng ông ta có tới thăm Hoắc Tiểu
Phàn cũng rất lạnh lùng, như trong đôi mắt ấy có đóng một lớp băng,
khiến người ta phải lùi bước.
Khang Kiều muốn nói với Hoắc Liên Ngao cô đã nhìn thấy anh trong bộ
trang phục màu xanh. Chiếc áo đó khiến cô cảm thấy cô có thể tin tưởng,
nhưng cô không dám, cũng không hiểu nguyên do vì sao.
Ngược lại, Hoắc Liên Ngao lại nhìn thấu suy nghĩ của cô: "Vì chiếc áo
phông màu xanh lá đó? Vì tôi mặc nó và làm chuyện ấy nên cô nghĩ tôi là
một người rất dễ thương lượng? Hm?".
Xoay mặt đi, Khang Kiều không dám nhìn Hoắc Liên Ngao. Cô nghĩ có lẽ
mình đã nhầm. Cô nghĩ liệu mình có nên rời khỏi đây không, thế là cô
dịch chuyển bước chân.
Hoắc Liên Ngao chắn trước mặt cô.
"Như vậy đã định đi, cô từ bỏ cũng nhanh quá đấy, cô không muốn nỗ lực
thêm một lần à? Biết đâu… biết đâu tôi giống như trong tưởng tượng của
cô, thật ra là một người rất dễ nói chuyện. Thật ra…" Anh than thở:
"Thật ra tôi không hiểu trong lòng mình muốn gì lắm, điều này có thể lý
giải cho những gì cô vừa nói, tôi chỉ là quá giận bố tôi mà thôi. Tôi
cũng chỉ mới mười bốn tuổi thôi, đúng không? Chị gái của tôi?".
Đúng vậy, Hoắc Liên Ngao cũng mới chỉ mười bốn tuổi, có lẽ, biết đâu…
Trái tim đập nhộn nhạo, dòng máu chảy trong cơ thể cô chất chứa một thứ
hy vọng. Khang Kiều cố gắng nói bằng một giọng thật bình tĩnh.
"Hoắc Liên Ngao, nếu anh không động tới Tiểu Phàn, tôi… tôi sẽ trả ơn
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!