Từ lúc Hoắc Liên Ngao bước vào cho đến khi đi ra cũng chỉ vỏn
vẹn chục phút đồng hồ. Hoắc Liên Ngao uống hết cốc trà Khang Kiều rót
cho anh thì lấy lý do trở về thu dọn hành lý.
Từng
ngọn đèn trong vườn lần lượt sáng lên. Cánh cửa theo kiến trúc Porticus
vẽ hình cây lá móng tuyệt xảo, Hoắc Liên Ngao đứng bên cạnh cửa, Nghê
Hải Đường cũng vậy, Khang Kiều thì nắm tay Hoắc Tiểu Phàn.
Cảnh tượng bây giờ rất giống đứa trẻ tới nhà ai đó làm khách và sắp trở về.
Nhìn Nghê Hải Đường, Hoắc Liên Ngao nói: "Không biết tôi có nên cảm thấy may mắn vì dì chưa vứt cuốn sách tôi tặng dì vào trong thùng rác không?".
Hai cuốn sách bằng tiếng Anh Hoắc Liên Ngao tặng cho Nghê Hải Đường vẫn
được đặt ở vị trí dễ nhìn nhất trong phòng khách, vì Nghê Hải Đường đã
dặn dò, nên người làm giữ gìn chúng rất tốt.
Nghê Hải Đường thật thà nói: "Dì không biết tiếng Anh. Nhưng, gần đây dì đang đi học tiếng Anh, một thời gian nữa chắc là dì có thể đọc được nội dung
trong sách".
"Thế ư?" Hoắc Liên Ngao kéo dài giọng, ánh mắt trôi về phía Hoắc Tiểu Phàn.
Khang Kiều vô thức đứng chắn tầm nhìn của anh.
"Tiểu Phàn." Miệng anh gọi tên thằng bé, nhưng mắt thì lại nhìn cô. Anh khiêu khích: "Anh Liên Ngao sắp đi rồi".
Dưới sự kháng nghị của Hoắc Tiểu Phàn, Khang Kiều đành phải tránh ra.
"Anh Liên Ngao, anh sắp đi tới tổng bộ của người máy ạ?"
"Phải, anh Liên Ngao sắp đi tới tổng bộ của người máy. Đúng rồi, Tiểu Phàn, em còn chưa nói cho anh biết vì sao bạn người máy của em lại biến mất?"
Câu nói ấy khiến Khang Kiều cảm thấy có sự chẳng lành, biểu cảm của Nghê Hải Đường cũng lộ rõ đôi phần căng thẳng.
Bà ủy khuất lên tiếng: "Tại mẹ không tốt, mẹ đã làm hỏng nó".
Hoắc Liên Ngao đi rồi, khi bóng anh khuất dạng, Nghê Hải Đường lập tức nắm
lấy tay Hoắc Tiểu Phàn. Khang Kiều vội vã đuổi theo sau.
Cánh cửa đóng sập lại, Khang Kiều tẽ tay Nghê Hải Đường ra, giải thoát cho Hoắc Tiểu Phàn.
Nghê Hải Đường thở hồng hộc chỉ vào họ: "Hai đứa chúng mày, cộng cả hai vào cũng không bằng được Hoắc Liên Ngao".
Nói xong dường như vẫn chưa hết giận, bà đi tới trước tủ kính bày cuốn sách của Hoắc Liên Ngao, vung tay, quăng sách xuống đất.
Bà giẫm chân lên sách, chửi rủa: "Thằng nhãi ranh ấy rốt cuộc ăn gì khôn lớn mà quái đản như vậy, thật tức chết tao!".
Không hiểu vì sao, so với một Nghê Hải Đường dịu dàng hiền thục, Khang Kiều
thích một Nghê Hải Đường như thế này hơn: Đanh đá, chua ngoa, còn mang
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!