Đi theo sau Hoắc Liên Ngao, xuyên qua tầng tầng lớp lớp bóng
cây. Cuối cùng, họ dừng lại dưới một gốc cây vàng anh. Cô dựa vào gốc
cây, giật lớp mạng che mặt xuống, yên lặng chờ đợi.
Ánh đèn đình viện rải lên cây qua những kẽ lá. Hoắc Liên Ngao đứng trước
mặt cô. Người muốn gọi cô tới đây bảo có chuyện muốn nói, khi đến đây
rồi hình như lại không vội nói nữa, ngược lại lại bình luận về kiểu cải
trang của cô tối nay như thật.
"Trang điểm lên trông
cũng không tệ. Tôi nghĩ, qua vài năm nữa, mẹ cô, cũng tức là vị Nghê
tiểu thư kia…" Nói tới đây, Hoắc Liên Ngao cố ý dừng lại, đặc biệt nhấn
mạnh vào chữ Nghê tiểu thư: "Khi bà ta chào bán cô ra ngoài sẽ yên tâm
hơn một chút, vừa có nhà họ Hoắc đứng sau mà cô cũng có chút sắc đẹp".
"Anh định nói với tôi những lời này u?" Khang Kiều hỏi. Nếu là bình thường,
Hoắc Liên Ngao nói với cô mấy câu này chắc là cô sẽ rất giận, nhưng bây
giờ cô không giận dữ lắm.
Vì, ngày mai Hoắc Liên Ngao sẽ rời khỏi đây.
"Dĩ nhiên không phải." Ngữ khí của Hoắc Liên Ngao có chút tiếc nuối: "Ban nãy tôi khen cô xinh mà, đầu gỗ".
Khang Kiều đành tiếp tục bày ra bộ dạng rửa tai lắng nghe. Hoắc Liên Ngao ghé sát lại gần cô thêm một chút. Khang Kiều vô thức lùi ra sau.
Tiếng cười khẽ tan ra dưới bóng cây: "Tưởng tôi định làm gì cô sao? Không cần lo lắng, bây giờ tôi còn nhỏ, không có hứng thú gì với chuyện tình cảm
nam nữ".
Nghe xong câu này Khang Kiều bỗng cảm thấy buồn cười, tên nhóc này dám nói mình còn nhỏ.
Có lúc, Khang Kiều thật sự muốn mở hộp sọ của anh ra xem rốt cuộc kết cấu
não bộ ra sao. Sau này Khang Kiều mới biết, hai năm Hoắc Liên Ngao không về Brunei nghỉ hè, anh đều đang học, bài học cuộc đời.
Anh chưa bao giờ chơi với người cùng tuổi. Anh chỉ chơi với những người lớn hơn mình năm tuổi, sáu tuổi, thậm chí là mười tuổi. Thông qua quá trình tiếp xúc với họ, anh rút ra kinh nghiệm và cách đối nhân xử thế.
"Có quầng thâm kia." Anh dịu dàng nói với cô.
Giọng nói rất ấm áp, nhưng ánh mắt và biểu cảm lại hằm hè. Khang Kiều nghiêng người, né tránh, cất giọng thô kệch: "Không cần anh lo".
"Tôi đoán, mấy đêm nay cô nhất định ngủ không ngon. Vẫn đang phiền não vì
chuyện đó ư? Tôi cảm thấy cô không cần đau đầu vì chuyện này, cho dù hôm đó cô nói thật, cô gái đó cũng chẳng sống được."
Câu nói của Hoắc Liên Ngao khiến Khang Kiều muốn lập tức rời khỏi đây.
Vậy mà, Hoắc Liên Ngao cứ từng bước từng bước ép sát, cô đành bị động dựa sát lưng vào thân cây, càng lúc càng sát chặt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!