Chương 25: Năm 1998 – 2000 (07)

Đẩy cửa sau ra, Khang Kiều liền nhìn thấy mấy người đứng trong

đình nghỉ mát ở vườn chuối. Trong số họ có hai người đàn ông mặc quần áo cảnh sát là nổi bật nhất.

Quản gia Diêu đang đứng

nói chuyện với hai cảnh sát, còn Hoắc Liên Ngao thì hờ hững dựa vào cột

trụ tròn màu trắng hồng. Khi nhìn rõ những người đó, tâm trạng Khang

Kiều có chút ảo não, nếu biết đám người này ở đây, ban nãy mở cửa cô đã

cẩn thận hơn một chút. Tiếng mở cửa của cô khiến ánh mắt họ dồn cả về

bên này, muốn đi đường vòng rõ ràng cũng không còn kịp nữa.

Giả vờ không nhìn thấy, cô đổi cặp từ vai trái sang vai phải, bấm bụng cúi

đầu đi từng bước về phía trước, chớp mắt đã sắp bỏ xa cái đình kia, vậy

mà…

"Khang Kiều."

Là giọng Hoắc Liên Ngao, anh đang gọi cô.

Chân trái đang tiến lên trước ngập ngừng vài giây rồi đặt xuống đất, định đi tiếp.

"Khang Kiều!"

Khang Kiều chỉ còn cách dừng bước, quay mặt về phía đình nghỉ. Dưới sự ra

hiệu của Hoắc Liên Ngao, cô đi từng bước về phía họ, có phần ngập ngừng

rồi lại tiến sát đến bên cạnh anh. Vừa đứng lại thì cô nghe thấy Hoắc

Liên Ngao giới thiệu về thân phận của mình: "Cô ta tên là khang Kiều, là con gái tình nhân của bố tôi. Vì bà ta sinh con cho bố tôi, nên theo

quan hệ thứ bậc của Trung Quốc truyền thống, cô ta có lẽ được coi là chị gái của tôi".

Hoắc Liên Ngao vừa nói xong thì quản

gia Diêu hạ giọng nhắc nhở: "Liên Ngao, ở đây không cần nhắc tới thứ

bậc, cứ dùng quan hệ liên đới là thích hợp hơn cả".

Hoắc Liên Ngao nhẹ nhàng "ồ" một tiếng, hờ hững liếc mắt qua khuôn mặt Khang Kiều rồi nói tiếp với cảnh sát: "Cháu nghĩ, cả thành phố Bandar Seri

Begawan này đều biết, vì việc bố tôi để tình nhân của ông ấy vào ở trong căn nhà của ông ấy và mẹ tôi mà tôi đã chiến tranh lạnh với ông ấy hai

năm. Với điều kiện tiên quyết như thế, tôi hoàn toàn không thể thiết lập một quan hệ bạn bè tốt đẹp với những kẻ xâm phạm nơi đây. Ngài cảnh

sát, các ngài có thể hỏi bất kỳ một ai trong căn nhà này, họ cũng sẽ nói cho các ngài biết, quan hệ giữa tôi và ba người xâm phạm này không mấy

tốt đẹp".

Hoắc Liên Ngao nói câu ấy bằng tiếng Mã

Lai, dù xét về ngữ khí hay tiết tấu thì nghe đều không giống khẩu khí

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!