Chập tối một ngày cuối tuần, Khang Kiều đẩy cánh cửa thư viện
ra, không thấy quản lý như mọi ngày. Nếu hỏi Khang Kiều thích nhất nơi
nào trong ngôi nhà này thì không còn nghi ngờ gì nữa, chính là thư viện.
Ánh hoàng hôn hắt vào qua bốn góc cửa sổ, mùi sách trộn lẫn cùng mùi gỗ của giá sách. Sách được bày la liệt, đủ các thể loại tạo ra một không gian
đặc biệt, kín đáo, cách biệt.
Chiếc bình thủy tinh
bình thường được đặt trên bàn không thấy đâu nữa, xem ra quản lý đã ra
ngoài lấy nước rồi. Cô vượt qua phòng làm việc của quản lý, đi về phía
giá sách thứ bảy.
Từ chỗ quản lý, Khang Kiều đã nắm
được bao quát. Thư viện này là một trong số những nơi sinh thời vợ trước của Hoắc Chính Khải thích nhất. Sau khi bà ấy qua đời, thư viện được
khóa kín, giữ nguyên vẹn, có người chuyên giữ gìn và dọn dẹp, bây giờ
thì trông nó giống như một viện bảo tàng nghiêm nghị rồi.
Ở giá sách thứ bảy có những cuốn Khang Kiều chưa đọc xong, đó là cuốn Ba chàng lính ngự lâm được dịch ra tiếng Trung, hài hước thú vị, khoa trương mà không thiếu phần lãng mạn.
Nhớ kỹ những lời quản lý dặn dò, Khang Kiều lấy khăn lau tay mình thật sạch sẽ. Người kia sinh thời ghét mùi chất bảo quản nên cả thư viện đều
không dùng chút nào. Lần nào quản lý cũng dặn đi dặn lại, bảo Khang Kiều khi chạm vào sách nhất định phải giữ cho tay sạch một trăm phần trăm.
Cuốn sách đó vẫn nằm nguyên ở chỗ Khang Kiều để lại tuần trước. Cô kiễng
chân lễn, chạm những đầu ngón tay đã được lau sạch sẽ vào nó, nhẹ nhàng
kéo xuống.
Nhưng Khang Kiều không lấy nó xuống được
thành công, cuốn sách như bị keo dính chặt vậy. Không suy nghĩ nhiều, cô dùng sức mạnh hơn một chút, cuốn sách vẫn nằm im lìm bất động.
Gặp ma rồi. Khang Kiều dồn lực xuống chân, giật giật. Lần này cuối cùng cô
cũng lấy được nó xuống. Nhưng đồng thời, cơ thể cô cũng mất đi thăng
bằng, lùi sau, ngã ngửa, nếu không có giá sách phía sau đỡ lấy, Khang
Kiều chắc chắn ngã sõng soài.
Lấy lại thăng bằng, cô nhìn vị trí trống ra trên giá.
Cuốn Ba chàng lính ngự lâm cộng thêm tranh minh họa tuyệt đẹp cho cuốn sách phải dày cỡ 10cm. Ở
không gian trống rỗng ấy, có một đôi mắt trong veo, sáng rực, thuần
khiết như đá mắt mèo, cứ thế hờ hững nhìn cô.
Ngẩn
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!