Sau này, khi nhớ lại, Khang Kiều mới hiểu, thật ra Nghê Hải
Đường là người cực kỳ thông minh. Bà thông minh ở chỗ, rất giỏi diễn vai một phụ nữ thô tục chỉ muốn leo cao, khiến hình tượng người phụ nữ vác
bụng bầu tới nhà họ Hoắc trong mắt đứa trẻ ấy trở thành kiểu người: "Bà
cũng chỉ có vậy mà thôi, loại như bà còn chưa đủ tư cách xách giày cho
mẹ tôi".
Cô nhẹ nhàng, len lén, vụng trộm thở dài tới lần thứ N. Sau vô số lần được Nghê Hải Đường nhắc nhở, cô dường như trở nên căng thẳng, buông tay đứng bên cạnh bà. Nghê Hải Đường đang kiểm
tra trang phục của Hoắc Tiểu Phàn xem có vấn đề gì không. Thằng nhóc hôm nay mặc chiếc áo sơ mi ngắn tay thắt nơ và một chiếc quần yếm, giống
hệt một tiểu hoàng tử.
Nhìn lại Nghê Hải Đường…
Mẹ cô ấy à, hôm nay đeo loại trang sức đắt tiền nhất, từ trên xuống dưới
giắt đầy vàng bạc đá quý, hơn nữa còn tô môi đỏ chót. Khang Kiều đoán sở dĩ Nghê Hải Đường làm vậy vì muốn biểu đạt với Hoắc Liên Ngao rằng: Cậu xem, những thứ này đều dùng tiền của nhà cậu để mua. Ông ấy chịu chi
tiền cho tôi, đủ để thấy trong lòng ông ấy, tôi vẫn có chút trọng lượng.
Lúc này, vị trí Khang Kiều đứng là cửa chính dẫn thẳng vào biệt thự chính
của nhà họ Hoắc, trên khoảnh sân nhỏ hình tròn có những chiếc ghế dài
màu trắng sữa và những chiếc ô che. Ba người họ đứng dưới ô, trước mặt
là con đường buộc phải qua khi đi cửa chính, cũng tức là không lâu nữa,
Hoắc Liên Ngao cũng sẽ ngang qua đây. Họ đã đứng đây một lúc rồi.
Ánh mắt trời tháng Sáu chói mắt dần nhạt hơn, chuyển thành màu vàng ruộm
rồi theo sự nồng đậm của sắc trời lại chuyển thành màu vàng trứng gà.
Ánh nắng màu vàng trứng gà nhuộm chiếc ô trắng sữa thành màu be, cánh cửa
sơn nhũ vàng từ từ mở ra, cả chiếc Rolls
-Royce màu trắng cũng trở thành
màu be.
Một lúc sau, ô tô tắt máy, tiếng đóng cửa,
tiếng quản gia Diêu kích động và những tiếng bước chân dần trở nên rõ
nét khiến Khang Kiều chợt ngừng thở.
Bước chân sát
lại gần, tựa như chỉ gần trong gang tấc. Cũng không biết bị thứ gì kích
động, ánh mắt Khang Kiều len lén tìm kiếm những bước chân ấy. Cô chỉ
muốn nhìn một chút. Trong tưởng tượng của cô, một đứa trẻ có thể viết
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!