Chương 22: Năm 1998 – 2000 (04)

Cuối cùng Khang Kiều không làm chuyện xấu ấy như trong tưởng tượng mà khôi phục lại nguyên dạng căn phòng rồi lặng lẽ bỏ đi.

Khang Kiều không muốn nhìn thấy công viên mạo hiểm ấy lần nữa nên cô trở về

đại sảnh màu vàng, tìm một chỗ ngồi xuống. Quản gia muốn tới đó bắt buộc phải đi ngang qua đây, tới lúc đó gọi ông ta lại là được.

Cả đại sảnh im phăng phắc, những món đồ cổ được trưng bày trong đại sảnh

trông cực kỳ uy nghiêm, khiến Khang Kiều không dám thở mạnh, tiếng động

đột ngột vang lên làm cô nhảy dựng khỏi ghế.

Đó là

tiếng chuông điện thoại. Điện thoại được đặt ngay bên tay trái cô, tiếng cực kỳ vang, kêu liên tục. Cô lại ngồi xuống, bất động đợi cho nó im

hẳn, hoặc ai đó nghe thấy tới nhận.

Lát sau, cuối cùng tiếng chuông cũng ngừng, Khang Kiều thở phào nhẹ nhõm, nhưng cô chưa thở hết hơi, nó đã inh ỏi trở lại.

Sau khi chuông kêu tới lần thứ bảy vẫn không có ai nghe, ngẫm nghĩ một lát, Khang Kiều nhận điện thoại.

"Alô?" Sau khi dè dặt hỏi, thấy đầu kia sóng điện thoại không có phản ứng gì, cô hỏi thêm tiếng nữa.

Đối phương cuối cùng cũng có phản ứng, nhưng là dùng tiếng Anh, hỏi cô: "Cô là ai?".

Khang Kiều không linh hoạt với tiếng Anh, cũng chỉ có thể nghe được vài câu

đơn giản. Khi Khang Kiều đang cố gắng nghĩ xem mình nên trả lời thế nào

mới chính xác thì vang lên một chất giọng nghiêm nghị: "Liên Ngao, chẳng phải đã bảo con phải nói tiếng Trung sao?".

Liên

Ngao? Khang Kiều sững người. Hoàn hồn lại thì đúng là người nói chuyện

với cô giọng có hơi non nớt, không giống người lớn chút nào.

Đầu kia chuyển thành tiếng Trung: "Cô là ai?".

"Tôi là Khang Kiều." Cô trả lời như điện giật.

"Khang Kiều? Khang Kiều là ai?"

Khang Kiều không lạ khi Hoắc Liên Ngao hỏi những câu như vậy. Trong căn nhà

này cô gần như không tồn tại. Nghê Hải Đường luôn tỏ ra giấu giếm thân

phận của cô, còn Hoắc Chính Khải thì nhiều lần đứng ngay trước mặt Nghê

Hải Đường mà sửa chữa: "Khang Kiều, là ngài Hoắc chứ không phải chú

Hoắc".

Khang Kiều cũng muốn gọi ông ta là ngài Hoắc

chứ, nhưng không thể. Như vậy Nghê Hải Đường không vui chút nào. Cô đã

khiến bà rất khó chịu rồi, thế là cô vẫn đáp: "Vâng, chú Hoắc".

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!