Nếu không nhờ Hoắc Liên Ngao nhắc nhở, Khang Kiều sắp quên mất
mình còn sở hữu 5% cổ phần đại lý của nhà họ Hoắc. Tài sản cá nhân của
Khang Kiều đều được giao cho công ty quản lý tài chính sắp xếp. Ban đầu, công ty cứ cách một khoảng thời gian lại báo cáo với cô một lần. Những
thông số đó, Khang Kiều nghe đều không hiểu. Cuối cùng, cô trao số điện
thoại luật sư của mình cho công ty.
Hoắc Liên Ngao
công bố bản di chúc gốc của đời sáng lập đầu tiên của nhà họ Hoắc, nội
dung đại khái liên quan đến việc quyền kinh doanh của nhà họ Hoắc không
thể rơi vào tay người bên ngoài. Hoắc Liên Ngao thẳng thừng phủ định
quan hệ huyết thống giữa cô và Hoắc Chính Khải bằng một bản xét nghiệm
AND, từ đó nói rõ, cô gái tên Khang Kiều kia không có quan hệ gì với nhà họ Hoắc cả.
Ngay sau khi tờ báo được phát hành,
Khang Kiều liền nhận được điện thoại của luật sư. Hoắc Chính Khải cũng
gọi cho cô ngay lập tức, nghe ra được người đàn ông đó rất tự trách.
"Khang Kiều, chú không ngờ Liên Ngao lại làm chuyện như vậy." Ông nói.
"Không sao, tôi không bị liên lụy bởi những rắc rối đó."
"Khang Kiều, chú sẽ nghĩ cách khác để bù đắp cho con. Chú…"
"Không cần đâu ông Hoắc, thật sự không cần đâu."
"Khang Kiều, con có thể gọi chú là chú Hoắc như ngay trước không?"
"Ông Hoắc, nếu không còn việc gì nữa thì tôi ngắt máy đây."
Chưa đợi đối phương phản hồi, Khang Kiều đã ngắt máy.
Khi Hoắc Liên Ngao đẩy cửa bước vào, Khang Kiều đang nhận điện thoại. Nhìn
thấy anh đứng trước cửa, Khang Kiều lẳng lặng ngắt máy, nhìn về phía đó, hơi nhíu mày.
"Tôi có gõ cửa." Hoắc Liên Ngao nhìn
xuống chiếc di động trên tay cô, nói: "Nhưng hình như cô quá tập trung
nhận điện thoại rồi. Ai gọi vậy?".
Cô đặt di động lên mặt bàn: "Tìm tôi có việc?".
"Tôi đợi cô bên ngoài, có chút việc muốn nói với cô."
Diện tích phòng khách không lớn, rèm cửa bốn phía đều được đã thu lại. Ánh
nắng ngả về Tây hắt qua lớp cửa chớp lên chiếc sô pha vải vẽ hình hoa
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!