Căn nhà không lớn, đa phần được sử dụng vật liệu tới từ rừng Hồ Đào, ngoài hai tầng để ở còn nửa tầng dùng để đồ lặt vặt, là kiểu nhà ở bình dân điển hình tại Mỹ.
Nơi căn nhà tọa lạc nằm
xa khu thương nghiệp nhộn nhịp. Nơi đây giống một thị trấn nhỏ độc lập
hơn, tạo cảm giác thành phố ở trong thành phố giữa nơi cây cối um tùm.
Khang Kiều đã ở đây bốn ngày rồi. Từ ngày đầu tiên đưa cô từ Singapore tới
New York, Hoắc Liên Ngao đã ném cô ở đây, giống như một người mang một
món đồ trở về nơi nó cần ở rồi phủi mông bỏ đi.
Về
căn nhà này, Hoắc Liên Ngao nói là của mẹ anh để lại. Khang Kiều thấy
việc Hoắc Liên Ngao đưa cô tới đây nghĩ đi nghĩ lại cũng không thích hợp chút nào. Mặc dù sau khi vợ của Hoắc Chính Khải mất, Nghê Hải Đường mới quyến rũ ông ấy, nhưng việc dùng đứa con để ép buộc cũng chẳng vẻ vang
gì. Những tai hại ấy cũng đã phản ngược trở lại những đau khổ mà Hoắc
Liên Ngao mang tới cho cô.
Hôm nay là một buổi sáng nắng đẹp, Khang Kiều cảm thấy thời điểm này không thích hợp để nghĩ những chuyện xui xẻo.
Chuyện gì đến cứ để nó đến, đây là lời khuyên Hoắc Liên Ngao dành cho cô. Sau
khi bình tĩnh lại, cô cũng cảm thấy lời khuyên này không quá tệ. Mọi
việc hiện tại giống như một góa phụ vừa mất chồng cần thay đổi hoàn cảnh sống để điều tiết lại tâm trạng vậy.
Người đang làm
bữa sáng cho Khang Kiều là một người phụ nữ trung niên tên Jenny, gốc
Mỹ, vừa biết làm món Tàu, nói tiếng Trung cũng không tệ, sáu giờ sáng
tới nhà, mười giờ tối trở về.
Mấy ngày tới New York,
Khang Kiều đều ngủ sớm dậy sớm, cũng không biết có phải như những chuyên gia nói hay không, thay đổi hoàn cảnh sẽ cải thiện chất lượng giấc ngủ.
Trong căn phòng xa lạ tỏa ra mùi gỗ nhàn nhạt, Khang Kiều lại có thể ngáy khò khò trước mười một giờ một cách kỳ lạ.
Chín giờ sáng, Khang Kiều ngồi bên bàn ăn, cháo trắng, trứng ốp, xúc xích Mexico, đây là bữa sáng hôm nay Jenny sắp xếp cho cô.
Muốn ăn xúc xích Mexico còn phải đợi thêm một lát, cô tiện tay lật mở tờ báo sáng bên cạnh. Báo vừa được mang tới cách đây nửa tiếng. Vào một thời
đại mà ngành báo chí trên toàn thế giới đã bị phương tiện truyền thông
điện tử thay thế, vậy mà người Mỹ vẫn cố chấp giữ một thói quen truyền
thống, đó là trên bàn ăn sáng luôn phải đặt một tờ báo giấy mực còn chưa kịp khô.
Từ nét mặt phấn khích của Jenny khi bước
vào, truyền đạt cho Khang Kiều những chuyện nổi bật trên phố Wall hôm
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!