Theo âm thanh ấy, Khang Kiều lập tức nhìn thấy một chấm đỏ nhấp nháy, lập lòe.
Hoắc Liên Ngao đang dựa vào cây long não cao lớn, ngón tay kẹp một điếu
thuốc đang thoáng ẩn thoáng hiện giữa bóng cây.
Khi Khang Kiều quay đầu lại, vừa hay ánh đèn ngoài vườn rọi vào mặt cô,
cho dù nguồn sáng không quá mạnh nhưng cũng đã làm nhức mắt cô, cô vô
thức nheo mắt lại.
"Xem ra khóc cũng dữ đấy chứ, sưng hết cả mắt rồi." Anh bật cười thành
tiếng, tiếng cười khẽ khàng, "Thời tiết quái quỷ ở Singapore quả thật
khiến người ta đau đầu. Tôi không ngủ được nên ra ngoài hút điếu thuốc,
kết quả tôi lại phát hiện ra một chuyện thú vị. Này, Khang Kiều, cô có
biết dáng vẻ nước mắt nước mũi tèm lem của mình trông buồn cười cỡ nào
không? Ban nãy tôi còn nghi ngờ đôi mắt mình, đó có thật là Khang Kiều
không?".
"Buồn cười lắm sao?" Nghiêng mặt đi, Khang Kiều hỏi.
Anh gật đầu, sau đó lại lắc đầu: "Cũng không hẳn là rất buồn cười. Nếu
chuyện này xảy ra với người khác có lẽ sẽ không buồn cười chút nào,
nhưng nếu là cô...".
Anh đang nói chợt ngừng lại như nhớ ra chuyện gì đó, anh phiền não "ồ"
lên một tiếng rồi tiếp lời: "Tôi quên mất chuyện đang xảy đến với cô là
một chuyện không may. Cứ coi như những lời tôi vừa nói là muốn làm dịu
bớt đau thương của một người vợ đang đắm chìm trong chuyện chồng mất đi. Chỉ tại tôi diễn đạt không giỏi mà thôi. Cô cũng biết đấy, tôi không
giỏi nói mấy lời xu nịnh người khác".
Xung quanh rất yên ắng, tới nỗi có thể nghe thấy cả tiếng những giọt
nước mưa đọng trên đầu cành. Cơn gió nhẹ thổi qua, giọt mưa trượt xuống. Có vài giọt rơi trên áo khoác của Khang Kiều. Kéo chặt áo vào, cô hỏi:
"Vậy bây giờ tôi có thể về được chưa?".
"Đương nhiên!" Anh không hề phản đối.
Khang Kiều di chuyển về phía phòng mình. Vừa đi được vài bước, giọng nói của Hoắc Liên Ngao đã từ phía sau vọng tới, vẻ tùy ý rất thân quen, như chưa hề tồn tại tám năm xa cách đằng đẵng.
"Cô vẫn cứng như ngày xưa, giống hệt một khúc gỗ, không có chút lịch sự nào cả."
Người đàn ông sau lưng, Khang Kiều từng vì anh chết một lần, cơ thể tuy
chưa chết nhưng trái tim thì đã ra đi, thế nên giờ cô chẳng cảm thấy
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!