Chương 9: (Vô Đề)

Tác giả: Tùy Vũ Nhi An

Nơi trước đó nghỉ chân bị Thất Sát và Thập Anh theo dõi, Công Nghi Trưng đưa Yến Tiêu tới một chỗ khác ẩn nấp.

Hai người kia bị thương không nhẹ, Công Nghi Trưng cũng không lo lắng bị bọn họ tìm được, chỉ là nếu xảy ra tranh đấu lần nữa, sẽ bất lợi với việc Yến Tiêu dưỡng thương.

Công Nghi Trưng tìm được một cái huyệt động, vừa đặt Yến Tiêu xuống đất, thì nghe thấy nàng phát ra một tiếng rên rỉ đau đớn, mày nhíu chặt, mắt chậm rãi mở ra, nhìn về phía Công Nghi Trưng đang lôi kéo cổ tay áo của mình.

Công Nghi Trưng giải thích nói: "Trên vai cô bị thương không nhẹ, huyết nhuyễn trùng chui vào trong cơ thể cô, ta phải lấy ra giúp cô, chỉ đành đắc tội rồi."

Yến Tiêu dựa lưng vào vách đá, trên mặt tái nhợt lộ ra một tia mỉm cười: "Cơ thể của ta đâu phải ngươi chưa từng thấy, có cái gì đáng để ý."

Vẻ mặt của Công Nghi Trưng vừa dị thường vừa nghiêm trọng, không chấp nhận câu trêu đùa của Yến Tiêu, hắn nới lỏng cổ áo của Yến Tiêu, lộ ra da thịt trắng nõn như ngọc, dưới xương quai xanh lộ ra một miệng vết thương dữ tợn, da thịt quay cuồng, máu tươi thấm ướt đạo bào, nhìn thấy ghê người.

Nếu không phải Yến Tiêu chắn ở sau lưng hắn, huyết nhuyễn trùng này chắc chắn sẽ chui vào trong cơ thể hắn.

Công Nghi Trưng hít sâu một hơi, lòng bàn tay phải sáng lên một ánh sáng nhạt, hắn mang lòng bàn tay đặt lên trên miệng vết thương, nghe thấy Yến Tiêu phát ra một tiếng kêu rên, ngay sau đó lại cau mày nhắm chặt hai mắt.

Huyết nhuyễn trùng theo mạch máu của nàng di chuyển, nếu không kịp thời lấy ra, cuối cùng sẽ chui vào tim. Nếu tu vi cao thâm, có lẽ có thể tự mình ép ra, nhưng Yến Tiêu liên tiếp bị thương còn chưa bình phục, Thần Khiếu lại bị phong ấn, chỉ có thể dựa vào ngoại lực của Công Nghi Trưng nhổ bỏ huyết trùng ra, quá trình này đau đớn gấp trăm lần.

Máu chảy ngược, huyết trùng ở trong cơ thể đấu đá lung tung, cả người Yến Tiêu lúc nóng lúc lạnh, chốc lát như rơi xuống động băng, chốc lát như thiêu đốt cơ thể, huyết trùng cắn chặt mạch máu không chịu rời khỏi, khiến nàng giống như rơi vào hang côn trùng, cắn xé trái tim đến tận xương.

Công Nghi Trưng đương nhiên biết này có bao nhiêu khó nhẫn nhịn, lại không ngờ rằng Yến Tiêu không nói một lời, chỉ có không thể tự ức run rẩy và mồ hôi lạnh bại lộ sự đau đớn của nàng.

Dày vò giằng co như vậy nửa khắc, huyết trùng mới từ trong miệng vết thương chui ra, trong nháy mắt bị Công Nghi Trưng phất tay tiêu diệt.

Hô hấp của Yến Tiêu từ từ bình phục, mở mắt ra nhìn về phía Công Nghi Trưng, suy yếu cười nói: "Đạo trưởng vì sao có biểu cảm này, ta đắc tội ngươi khi nào?"

Công Nghi Trưng không trả lời câu hỏi của nàng, chỉ im lặng bôi thuốc cho nàng, huyết trùng trên người mang theo thi độc, cùng hỏa độc trong cơ thể Yến Tiêu xung khắc, bởi vậy cần dùng thuốc trị thương khác với trước đây. Hắn thấm chút thuốc mỡ màu tím nhạt, dừng một chút, nói: "Thuốc mỡ này có thể loại bỏ thi độc, chỉ là sẽ đau một ít."

Lông chim dính thuốc mỡ dừng ở chỗ bị thương, lưng Yến Tiêu tức khắc cứng đờ, rồi lại chậm rãi thả lỏng, cười nói: "Chỉ như này? Ha … không đau."

Công Nghi Trưng nói: "Cậy mạnh."

Đó là đau đớn xâm lấn vào cơ bắp và xương cốt, sao có thể nhẹ nhàng bâng quơ như thế.

Yến Tiêu gượng gạo tinh thần, nhưng giọng nói lại khó nén suy yếu: "Thi độc cỏn con, ta qua vài ngày là có thể hóa giải, cần gì dùng thuốc … Ngươi có phải cố ý trả thù không?"

Công Nghi Trưng nói: "Hai loại độc tố ở trong cơ thể tàn sát bừa bãi, không dùng thuốc giải độc, có tổn hại cho cơ thể."

Yến Tiêu lung lay sắp đổ, nhẹ giọng oán hận một câu: "Còn không phải ngươi làm hại …"

Lời còn chưa dứt, mắt đã khép lại, thân thể mất đi chống đỡ, mềm mại ngã về phía trước, ngà vào trong lòng Công Nghi Trưng.

Công Nghi Trưng rũ mắt nhìn, vẻ mặt phức tạp nhìn khuôn mặt tái nhợt không một tia huyết sắc của nàng, trong ảo cảnh nhìn thấy nghe thấy, từng màn lướt qua trong đầu. Hắn nhẹ nhàng kéo cổ áo Yến Tiêu lên, giúp nàng sửa soạn lại quần áo, dù cẩn thận, cũng khó tránh đụng tới miệng vết thương, khiến Yến Tiêu ở trong hôn mê nhẹ nhàng nhíu mày, hô hấp cũng nặng vài phần.

Công Nghi Trưng để nàng ngửa mặt gối lên trên đầu gối của mình, tay trái ngưng tụ linh lực, nhẹ nhàng phủ lên trên Thần Khiếu của nàng. Linh lực mạnh mẽ ùa vào trong cơ thể nàng, điều trị hơi thở hỗn loạn trong kinh mạch.

Hô hấp mỏng manh như lông chim lần lượt lướt qua cổ tay của hắn, lông mi dày vô thức run lên, Công Nghi Trưng mới chú ý đến một giọt nước mắt dính trên mặt, giống như giọt sương đè nặng cánh bướm, nặng nề không thể chịu nổi.

Làm sao Diêm Tôn có nước mắt, chỉ là những tinh thể được cơ thể tiết ra tự nhiên do đau đớn.

Công Nghi Trưng nhìn chăm chú hồi lâu, nhịn không được nâng tay còn lại lên lau ướt át trên lông mi của nàng.

Đợi nội thương của Yến Tiêu tốt hơn một chút, hắn mới nhẹ nhàng đặt nàng xuống đất, bản thân nâng bước rời khỏi huyệt động.

Công Nghi Trưng ngẩng đầu nhìn trời, biển lửa luyện ngục ánh chiếu mây dày cuồn cuộn như biển máu, hắn trong hoảng hốt nghĩ tới một điều, người đời đều nói quỷ không có bóng, hiện giờ nghĩ lại, đó là vì ánh sáng đến từ mặt đất, nếu như thế, trên mặt đất sẽ không có bóng người.

Không có bóng, liền trở thành quỷ trong mắt người đời.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!