Chương 50: (Vô Đề)

Tác giả: Tùy Vũ Nhi An

Chùa Huyền Thiên đã có chuẩn bị từ trước, Lân Chiếu tôn giả là mặt mũi của Đạo Minh bảy tông, không thể tiếp tục khoanh tay đứng nhìn. Nhưng Công Nghi Trưng hiện giờ vẫn là người của Thần Tiêu Phái, ông cũng không thể để người của các tông môn khác ra tay đối phó.

"Tông Khánh!" Lân Chiếu tôn giả trầm giọng nói, "Bắt lấy Công Nghi Trưng!"

Tông Khánh sắc mặt nghiêm trọng, cúi đầu nhận lệnh, lập tức cùng một đám đồng môn gia nhập trận chiến.

"Đại sư huynh!" Công Nghi Trưng nhìn Tông Khánh giương kiếm về phía mình, trong mắt lộ ra một tia đau đớn.

Tông Khánh là đệ tử thân truyền dưới trướng Lân Chiếu tôn giả, đệ tử đồng môn tôn kính mà gọi hắn một tiếng đại sư huynh, Công Nghi Trưng càng là người được hắn một tay dẫn dắt lớn lên, Công Nghi Trưng từ trước đến nay vô cùng kính yêu vị đại sư huynh này, trăm triệu không ngờ rằng có một ngày hai người lại phải đối đầu với nhau bằng đao kiếm.

"Công Nghi Trưng, chưởng giáo đang cứu đệ!" Tông Khánh thấp giọng nói, vô cùng đau đớn khuyên nhủ, "Đệ giơ tay chịu trói, để Thần Tiêu Phái chúng ta giam giữ, chuyện này vẫn còn đường xoay chuyển, nếu rơi vào thiên ngục của Đạo Minh, thì sẽ khó mà quay đầu lại! Đệ hãy nghĩ đến sư tôn, nghĩ đến sư huynh đệ, nghĩ đến phụ thân đệ! Nhiều người quan tâm đệ như vậy, chẳng lẽ đệ muốn bỏ mặc chúng ta không màng, đẩy bản thân vào chỗ chết sao!"

"Đúng vậy, ta có nhiều người quan tâm ta như vậy …"

Thấy Công Nghi Trưng mặt lộ vẻ mỉm cười, ánh mắt mềm mại, Tông Khánh còn tưởng rằng hắn nghe lọt lời khuyên của mình, trong lòng đang vui mừng, nhưng lại nghe Công Nghi Trưng buồn bã thở dài, càng thêm kiên định nói: "Nhưng Yến Tiêu chỉ có một mình ta."

Luồng sáng từ quạt Xuân Thu bùng lên mãnh liệt, ép Tông Khánh lùi lại hơn mười trượng.

Tông Khánh sững sờ nhìn Công Nghi Trưng, hắn vẫn luôn cho rằng mình là một trong những người hiểu Công Nghi Trưng, nhưng lúc này hắn bỗng nhiên nhận ra, Công Nghi Trưng mà hắn từng nghĩ là thông minh tuyệt đỉnh, luôn thong dong thản nhiên đối mặt mọi chuyện, cũng có tâm lao* của hắn. Hắn đem bản thân nhốt ở trong đó không muốn thoát ra, giống như sư tôn của hắn vậy.

(*Tâm lao là: một nhà tù/ nhà lao/ nhà giam trong trái tim)

Chấp mê bất ngộ như vậy, hắn cũng không có lựa chọn nào khác.

"Quỳnh Ngọc!" Tông Khánh gọi đạo lữ của mình, rút kiếm cắt rách lòng bàn tay, để máu nhỏ xuống, "Mở trận đi!"

Bên kia, Hoa Thần Cung cũng ra tay tương trợ Linh Sư Đảo, Hoa Ngâm Phương chấn khai Tiêu Hồn Liên, một luồng ánh sáng lướt qua cánh tay phải của Lan Thái La, giúp hắn tạm thời giảm bớt thương thế trên cánh tay.

Lan Thái La thương thế chưa lành, vẫn lập tức quay lại chiến cuộc. Lúc này một bóng người áo đỏ lao ngang trời chặn đường hắn, Thập Anh khom lưng cúi sát đất, thét dài một tiếng, sau lưng hiện ra Pháp Tướng miêu yêu, như mãnh hồ đang chờ thời cơ vồ mồi.

Lan Thái La hừ lạnh một tiếng: "Không biết tự lượng sức!"

Hắn vung tay áo một chưởng bổ thẳng về phía Thập Anh.

Tu vi của Thập Anh tuy rằng không tầm thường, nhưng tuổi không bằng số lẻ của Lan Thái La, càng là kém một đại cảnh giới, căn bản không phải đối thủ của Lan Thái La. Nàng tiến lên ngăn cản, hoàn toàn dựa vào một lòng nhiệt huyết và dũng cảm không sợ chết.

Thất Sát xuất hiện đúng lúc, chắn trước Thập Anh, đỡ lấy một kích thay nàng.

"Thất Sát, bảo vệ Tôn chủ!" Thập Anh nói.

Nơi xa truyền đến giọng nói của Khổ Sân hành giả: "Hai người này là Vô Thường Sử dưới trướng Diêm Tôn, Bạch Vô Thường và Hồng Vô Thường, không cần hỏi cứ giết trước đã."

"Chỉ là một con tiểu yêu, cũng dám làm càn trước mặt Pháp Tướng!" Lan Thái La khinh thường cười, hai cánh chấn động, gió lốc cuộn trào, vô số linh khí hóa thành huyễn vũ như mưa tên đầy trời bắn về phía Thập Anh và Thất Sát.

Nhưng từ trên trời giáng xuống một một luồng hỏa quang, trong nháy mắt thiêu rụi toàn bộ huyễn vũ thành tro bụi.

Lan Thái La đại kinh thất sắc, quay đầu nhìn về phía phát ra hỏa quang, chỉ thấy bện trên cao tòa, Lê Anh đang lười biếng dựa vào ghế, một đôi mắt phượng lạnh lẽo mà cao ngạo liếc nhìn Lan Thái La.

"Một con chim nhỏ cỏn con, cũng dám vô lễ trước mặt bổn tọa."

Uy áp đến từ huyết mạch khiến Lan Thái La nhất thời cúi đầu không dám nhìn thẳng. Tám nghìn Vũ tộc cộng chủ, chủ nhân của Đế Loan nhất tộc, dù Lê Anh không còn tại vị, nhưng vĩnh viễn là vương của Vũ tộc. Lan Thái La nguyên thân chỉ là một con vẹt lam, sao có thể so sánh với thần mạch của Đế Loan.

"Điện hạ!" Lan Thái La quên mất tôn nghiêm của Pháp Tướng, ở trước mặt Vũ Hoàng chỉ có thể quỳ rạp cúi đầu.

Khổ Sân hành giả hừ lạnh một tiếng: "Đế Loan nhất tộc chẳng lẽ muốn giúp Quỷ vương Âm Khư đối địch với Đạo Minh sao?"

Lê Anh nhếch môi, trong mắt lại không có ý cười.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!