Chương 42: (Vô Đề)

Tác giả: Tùy Vũ Nhi An

Động tĩnh ở dược viên kinh động đến Vi Sinh Nghiêu, ông vội vàng chạy đến, nhìn thấy hai bên giằng co, lập tức hiểu rõ đã xảy ra chuyện gì, vội vã xuất hiện để làm sáng tỏ hiểu lầm.

Các tu sĩ Đạo Minh bị một phen kinh sợ, lúc này mới nhìn thấy Vi Sinh Nghiêu bị đánh thành trọng thương trong miệng Vi Sinh Minh Nhuy, lại nghe Vi Sinh Nghiêu nói đây đều là chuyện trong nhà, chỉ là một sự hiểu lầm, huynh muội bất hòa, khiến người ngoài phải chê cười ….

Vi Sinh Nghiêu cười tươi làm lành hết mức, mới có thể xoa dịu được các tu sĩ Đạo Minh, đưa họ đến tiền sảnh để giải thích mọi chuyện. Trước khi rời đi ông nhìn Vi Sinh Minh Đường một cái, rồi lại nhìn Thập Anh — lúc này đang che chở Vi Sinh Minh Đường sau người như một con thú mẹ bảo vệ con. Vi Sinh Nghiêu dường như đã hiểu ra điều gì, rũ mắt âm thầm thở dài, xoay người rời đi.

Thập Anh lúc này mới nghi hoặc nhướng mày nhìn Vi Sinh Minh Đường: "Không phải ngươi nói cha ngươi phái người tới bắt ngươi sao?"

Vi Sinh Minh Đường chớp chớp mắt: "À … chẳng phải ông ấy vừa nói, chỉ là hiểu lầm thôi sao?"

Thập Anh lắc lắc đầu, trong đầu nàng vẫn còn ong ong vang vọng, vừa rồi đụng vào kết giới, trán đau nhức, giờ nghĩ đến chuyện này lại thấy đầu càng nhức hơn.

Vi Sinh Minh Đường thấy sắc mặt nàng lại tái nhợt đi vài phần, cơn giận vừa rồi liền tiêu tan, người ngược lại lộ vẻ suy yếu. Hắn khẽ cúi người, chặn ngang bế Thập Anh lên.

Thập Anh sửng sốt một chút, theo bản năng nắm lấy vạt áo của Vi Sinh Minh Đường.

Vi Sinh Minh Đường trường thân ngọc lập, bế thiếu nữ áo đỏ băng qua mảng xanh cuối cùng còn sót lại của tiết cuối thu, hai bên hoa cỏ chậm rãi rút lại những cành lá, một lần nữa trở nên dịu ngoan bình lặng, chỉ khẽ dùng đầu lá chạm vào tay áo Vi Sinh Minh Đường như một lời chào thân thiện khi hắn đi qua.

Thập Anh ngẩng đầu, nhìn thấy những đốm sáng như vàng vụn xuyên qua tán cây rơi trên gương mặt tuấn mỹ của Vi Sinh Minh Đường, một mùi hương ấm áp hòa quyện giữa hương hoa và mùi thuốc dịu dàng mà bao trùm lấy nàng, khiến trái tim nàng bất giác đập mạnh vài nhịp.

Thập Anh nhíu mày, chôn đầu vào ngực Vi Sinh Minh Đường.

"Vừa rồi bị thương sao? Đầu khó chịu sao?" giọng nói lo lắng của Vi Sinh Minh Đường vang lên, lồng ngực cũng khẽ rung động theo.

Thập Anh vẻ mặt đau khổ giọng nghèn nghẹn nói: "Khó chịu."

Đầu khó chịu, trong lòng cũng có chút gì đó khó chịu.

Vi Sinh Minh Đường tăng tốc bước chân, bế nàng trở về phòng, nhẹ nhàng đặt xuống giường, đắp chăn cẩn thận, sau đó quay ra tủ lấy thuốc.

Thập Anh nắm chặt chăn, kéo lên che nửa khuôn mặt, chỉ để lộ ra đôi mắt to màu hổ phách nhìn chằm chằm bóng lưng bận rộn của Vi Sinh Minh Đường.

Vi Sinh Minh Đường lấy thánh quả Vô Trọc và mấy viên linh dược khác, rồi trở lại bên giường, từng chút từng chút đút Thập Anh ăn.

Thập Anh cũng không hỏi đây là thứ gì, đồ Vi Sinh Minh Đường đưa nàng, nàng luôn là không chút do dự nuốt vào trong miệng, tín nhiệm như vậy ngay cả bản thân nàng cũng không ý thức được.

Vài viên thuốc vào bụng, trên mặt Thập Anh mới có ba phần sắc máu.

Vi Sinh Minh Đường cầm khăn nhẹ nhàng lau mồ hôi mỏng trên trán nàng, Thập Anh nhìn khuôn mặt dịu dàng mà thanh tuấn của hắn, thầm nghĩ người này nếu không nói gì thì thật ra cũng khá dễ ưa ….

Không nghĩ rằng, Vi Sinh Minh Đường có đôi khi cũng nghĩ như thế về nàng ….

"Vi Sinh Minh Đường." Thập Anh nhịn không được hỏi, "Người nhà ngươi sao cứ luôn bắt nạt ngươi? Bọn họ có phải không thích ngươi không?"

Động tác của Vi Sinh Minh Đường khựng lại, rũ mắt nhìn Thập Anh, nhàn nhạt cười nói: "Ừm … ta cũng không thích họ."

"Tại sao?" Thập Anh nhíu mày, "Khi ta ở Vân Mộng, nhìn thấy con cái nhà người khác đều có cha mẹ huynh muội, một nhà bọn họ cùng nhau đi du ngoạn, thoạt nhìn rất vui vẻ, ta cho rằng nhân gian đều là như vậy."

"Những gì người ngoài nhìn thấy, đều là vẻ ngoài hào nhoáng, những không vui được giấu đi, cô đương nhiên không biết." Trong mắt Vi Sinh Minh Đường ánh lên vài phần ảm đạm, "Không phải ai cũng có người nhà như vậy."

Thập Anh dường như hiểu ra một ít, như suy tư gì đó gật đầu: "Vậy nhân gian cũng có Âm Khư …"

Vi Sinh Minh Đường khẽ cười, trong tiếng cười lại lạnh lẽo vô cùng: "Đúng vậy, cô không cha không mẹ, mà phụ thân ta, giết mẫu thân của ta, những người khác đều là đồng mưu."

Thập Anh cũng không biết, là không cha không mẹ đáng thương hơn, hay là có cha giết mẹ càng thê thảm hơn, nhưng nàng cũng sẽ không bởi vì không cha không mẹ mà buồn, Vi Sinh Minh Đường thì trông lại rất đau khổ và bi thương.

Đây là mối thù không thể báo, hắn chỉ có thể dùng cách vô nhất để phản kháng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!